Nhưng không phải không có thu hoạch trong nghi thức chiêu hồn hôm nay.
Tạ Vọng Thư làm người chủ trì nghi thức nên biết rõ nhất, lúc gọi ra tàn hồn của cha thì có một phần tàn hồn không nghe theo triệu hoán, tự động chạy vào phòng sách.
Xem ra trong phòng sách nhất định có cái gì là lão gia muốn nói cho Tạ Vọng Thư biết.
Bên kia, Tạ Vọng Sóc rời khỏi nhà tổ cũng có thu hoạch.
Thiên Cơ Bàn là pháp khí của lão gia, khi nhìn thấy Khương Dung có liên quan đến cái chết của chủ nhân cũ của mình thì nó nhảy liên hồi trong túi của Tạ Vọng Sóc.
Chỉ có Tạ Vọng Sóc mới to gan đến cỡ này.
Rõ ràng biết trong tay Tạ Vọng Thư không có Thiên Cơ Bàn thật, chẳng những lúc bị ông ta hỏi thăm thì Tạ Vọng Sóc lộ vẻ mặt ngây thơ vô số tội, còn mang theo đồ thật đến.
Nhưng Tạ Vọng Sóc làm như vậy cũng là có lý do.
Trong nghi thức chiêu hồn, Thiên Cơ Bàn chịu ảnh hưởng từ linh hồn chủ nhân cũ có xác suất rất lớn chỉ ra hung thủ, nhưng đặt trong nhẫn không gian thì không cách nào cảm ứng được.
Cho nên chỉ có thể bỏ Thiên Cơ Bàn vào túi.
Nhưng Tạ Vọng Sóc không hiểu, với tình thế hiện tại, lão gia vốn sẽ truyền nhà họ Tạ cho Tạ Vọng Thư, Khương Dung hại chết lão gia có chỗ tốt gì?
Tạ Vọng Sóc chợt nhớ đến kiếm Thừa Ảnh đặt trong Bộ Đặc Dị còn đang nghiên cứu.
Có lẽ phía sau Khương Dung còn có một bàn tay đen sau màn lớn hơn nữa.
Lúc về nhà đã là hai giờ sáng, ba người Cố Khanh nói một tiếng ngủ ngon với nhau rồi về phòng, rửa mặt súc miệng đi ngủ.
Hôm sau Cố Khanh thức dậy, phát hiện sáng sớm đã không thấy bóng dáng của Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác đâu.
Cô nhìn thấy bữa sáng và mảnh giấy lời nhắn để trên bàn, dường như hai người bận việc, đã đi với nhau đến Bộ Đặc Dị.
Tuy rằng không biết có chuyện gì khiến hai người lừa mình, nhưng Cố Khanh mẫn tuệ ý thức được họ thừa dịp sáng sớm khi cô chưa thức dậy vội vàng đi Bộ Đặc Dị thì hẳn là có sự tình không muốn khiến cô tham dự vào.
Cố Khanh nhún vai tỏ vẻ hôm nay vốn cũng không định đi Bộ Đặc Dị.
Ăn sáng xong, Cố Khanh mới ra ngoài đã gặp Khương Mặc Ngôn tìm tới.
Nhìn thấy Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn cười hỏi:
“Hôm nay cùng đi dọa không?”
Cố Khanh nhìn chằm chằm Khương Mặc Ngôn, một giây, hai giây sau đó mỉm cười gật đầu đồng ý:
“Được, anh mời khách nhé!”
Khương Mặc Ngôn vốn định dẫn Cố Khanh đi chơi cả ngày, dù sao bị Tạ Giác nhờ vả đừng để cô đi Bộ Đặc Dị, cơ hội được ‘chính quyền’ cấp phép đi hẹn hò thế này không nhiều lắm.
Cố Khanh cũng nhìn thấu Khương Mặc Ngôn.
Dù sao bình thường cô muốn đi đâu là anh theo đó, lần đầu tiên anh chủ động muốn dẫn cô đi chơi.
Rõ ràng là có liên quan chuyện Tạ Giác và Tạ Vọng Sóc sáng sớm ra ngoài.
Nhưng nếu bọn họ không muốn Cố Khanh biết thì cô tự nhiên cũng sẽ giả ngu, đi với Khương Mặc Ngôn đến những chỗ thú vị trong thủ đô cả buổi sáng.
Lúc ăn cơm họ còn gặp người quen.
Khương Mặc Ngôn chọn nhà hàng dưới lòng đất, nổi tiếng nấu món cung đình.
Mới vừa vào cửa đã có nhân viên phục vụ dẫn Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn vào phòng VIP.
Không ngờ trên đường đến phòng VIP thì đi lướt qua một người đàn ông đeo khẩu trang, đội mũ, trùm kín mít.
Tiếp đó.
"Cố đại sư?"
Cố Khanh quay đầu, phát hiện người đàn ông đeo khẩu trang nhìn mình, là người này gọi cô sao?
Mãi khi đối phương đến gần hai bước Cố Khanh mới phản ứng lại, Tống An Nhiên đây mà?
Đoàn phim tuyên truyền đến tận thủ đô sao?
Cố Khanh hỏi:
“Là đoàn phim tuyên truyền hả?”
Tống An Nhiên gật đầu: “Không ngờ gặp đại sư ở đây, và vị đại sư này nữa, đã quấy rầy hai vị ăn cơm phải không?”
Tống An Nhiên cảm thấy khi đến trước mặt người đàn ông mỉm cười hiền hòa này thì nhiệt độ không khí dường như tăng lên.
“Không sao, hôm nay chúng tôi nghỉ ngơi, nghe nói nhà hàng dưới lòng đất bên này nấu ăn ngon nên tới nếm thử.” Khương Mặc Ngôn nhận lấy đề tài, trò chuyện với Tống An Nhiên.