Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 392 - Chương 393: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 393: Vô Đề

Nhưng xem nghi thức chiêu hồn hôm nay, nếu là Tạ Vọng Thư ra tay thì đốm sáng linh hồn của lão gia tuyệt đối không muốn đụng vào ông ta.


Tạ Vọng Thư khẽ thở dài, vẻ mặt đau khổ nói:


“Chú hai cũng thấy rồi, tôi vốn định sau khi hỏi rõ sẽ trước tiên báo thù rửa hận cho lão gia, nhưng trạng thái bây giờ của lão gia”


Tạ Vọng Thư lắc đầu, nói:


“Bây giờ nhà họ Tạ đang trong mưa gió, cần được ổn định.”


Tạ Vọng Thư nói ý tứ mịt mờ nhưng Tạ Vọng Sóc nghe hiểu, tức là Tạ Vọng Thư vốn định báo thù xong kế nhiệm gia chủ, nhưng hiện tại bởi vì tình huống không ổn định, ông ta cần kế thừa gia chủ rồi mới từ từ báo thù cho lão gia.


Tạ Vọng Sóc gật đầu, nói:


"Những chuyện này tùy anh quyết định.”


Nhìn thấy Tạ Vọng Sóc không có ý kiến với việc mình kế thừa gia chủ thì Tạ Vọng Thư càng thêm vui vẻ, nói tiếp:


“Chú hai cũng biết đấy, nhà chúng ta có thể nhiều năm như vậy đứng sừng sững không ngã là dựa vào thuật bói toán, Thiên Cơ Bàn quan trọng hàng đầu với nhà chúng ta. Lúc trước lão gia có nhắc tới Thiên Cơ Bàn với chú không?”


Tạ Vọng Thư đang thăm dò, ông ta vẫn không tin lão gia không tiết lộ chút gì cho em trai.


Tạ Vọng Sóc sớm đoán được, lộ vẻ mặt kinh ngạc hỏi:


“Thiên Cơ Bàn, đó là truyền lại cho các đời gia chủ mà? Lão gia không nói gì với tôi cả.”


Nhìn thấy Tạ Vọng Sóc như vậy, vô luận Tạ Vọng Thư tin hay không cũng biết hôm nay không hỏi được gì, phất tay:


“Chú hai, hôm nay anh dùng linh lực hơi nhiều, muốn điều chỉnh lại, đành tạm không nói chuyện nhiều với chú.”


Trong lời nói tỏ rõ muốn tiễn khách.


Vừa lúc Cố Khanh cũng không muốn ở lại ngôi nhà tràn ngập bầu không khí kỳ lạ này.


Cô cùng Tạ Giác đi theo Tạ Vọng Sóc đứng lên.


Tạ Vọng Sóc sâu thẳm nhìn Tạ Vọng Thư, ánh mắt cố ý vô tình liếc qua Khương Dung:


“Vậy tôi về trước, chuyện của lão gia nhờ vào anh.”


Tạ Vọng Thư gật đầu.


Chờ gia đình Tạ Vọng Sóc rời đi, vẻ mặt Khương Dung lo lắng hỏi:


“Hồn phách của lão gia thành ra thế này, Vọng Thư, về sau phải làm thế nào?"


Nhưng không ngờ Tạ Vọng Thư phất tay, kiêu ngạo nói:


“Nhà họ Tạ truyền thừa nhiều năm như vậy, cũng có để lại nhiều chuẩn bị ở sau. Bây giờ tụ tập tàn hồn của lão gia nuôi dưỡng trong ống dưỡng hồn, đợi từ từ rồi cũng sẽ có ngày phục hồi.”


Tay Khương Dung khẽ run:


“Đều thành tàn hồn mà cũng có thể phục hồi sao?”


Tạ Vọng Thư mệt thật, ông ta nhắm mắt nên không phát hiện sắc mặt của Khương Dung thay đổi, cũng không thấy sau khi bà ta đến gần thì ngọc bội chứa tàn hồn của lão gia hơi đỏ lên.


“Với nội tình của nhà họ Tạ thì vẫn có thể phục hồi tàn hồn.”


Khương Dung cắn môi hỏi tiếp:


“Tàn hồn của lão gia chỉ còn lại một chút, phải chờ bao lâu mới phục hồi được? Ông muốn ngồi vững ở vị trí gia chủ thì đầu tiên phải tìm được hung thủ giết hại lão gia, phải chờ bao lâu nữa?!”


Thật ra Khương Dung muốn xem ‘ống dưỡng hồn’ mà Tạ Vọng Thư nói đặt ở đâu, tìm cơ hội giải quyết tàn hồn của lão gia thì bà ta mới có thể kê cao gối ngủ.


Cư nhiên ngay cả tàn hồn đều có thể khôi phục, xem ra còn nhiều nơi trong nhà họ Tạ mà bà ta chưa thăm dò hết.


Tạ Vọng Thư không ôm hy vọng tìm ra hung thủ:


“Dù tàn hồn của lão gia được tẩm bổ, có thể khôi phục, quá trình này cũng rất thong thả. Hơn nữa, tàn hồn lưu giữ ký ức có hạn, rất khó tìm về ký ức linh hồn đã mất. Hiện tại nuôi dưỡng tàn hồn của lão gia chẳng qua là vì muốn ngày nào đó linh hồn hồn chỉnh cho lão gia đi đầu thai.”


Nếu không thì tàn hồn không cách nào chuyển thế, linh hồn bị khuyết thì sau khi đầu thai dễ thành đồ ngốc.


Hơn nữa lúc trước người kia có thể lợi dụng huyền thuật hại chết Tạ lão gia ngay trong nhà tổ họ Tạ mà mãi không bị phát hiện, hiển nhiên là một người tài ba.


Tạ Vọng Thư hoàn toàn không nắm chắc chính mình có thể báo thù cho lão gia.


Bình Luận (0)
Comment