Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 391 - Chương 392: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 392: Vô Đề

Mọi người căng thẳng thần kinh chú ý khí tràng xung quanh.


Tạ Vọng Thư nuốt nước miếng, bộ đồ trên bàn và bùa Chiêu Hồn đã cháy thành tro tàn, ông ta yên lặng chờ đợi, chiêu hồn thành công chứ?


Gần đó, Khương Dung và ba đứa con đứng chung.


Tạ Tư Duyên hỏi nhỏ:


“Ông nội trở về rồi sao?”


Cô ta cảm giác không khí xung quanh bỗng lạnh hơn nhiều, cảm thấy hơi sợ.


Tạ Tư Duyên bị Tạ Tư Huyền ánh mắt nghiêm túc lườm qua.


Đừng nói chuyện.


Tạ Tư Duyên xem hiểu ý tứ trong mắt của anh cả.


Thuật chiêu hồn là một loại pháp thuật gọi về quỷ hồn của người chết, nhưng trong quá trình thi triển phải chú ý không được phát ra tiếng động lớn quấy nhiễu quỷ hồn, nếu không thì dễ dàng thất bại, hoặc là bị quỷ hồn trả thù.


Tạ Tư Duyên gật đầu, trốn đằng sau hai ông anh, tỏ vẻ chính mình biết.


Khương Dung đứng sau ba đứa con, trên mặt không biểu lộ ra gì nhưng trên thực tế bà ta rất hoảng.


Bởi vì Khương Dung biết lão gia qua đời như thế nào, không phải bà ta ra tay nhưng là bà ta mang thứ đó vào nhà họ Tạ.


"Sẽ không, sẽ không."


Khương Dung nhủ thầm, cha nói cho bà ta biết hồn phách của lão gia nhà họ Tạ đã bị đánh tan, không thể nào trở về.


Quả nhiên, lốm đốm ánh sáng như đom đóm từ ngoài cửa bay vào.


Cuối cùng ánh sáng rơi xuống tro tàn quần áo bị đốt, thật lâu không tán đi.


Tạ Vọng Thư giật mình nhìn đốm sáng trước mắt, đây là linh hồn của lão gia?


Ông ta luống cuống, vốn tưởng rằng gọi về hồn phách của lão gia có thể hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, lúc đồng ý giúp lão gia báo thù thì thuận tiện hỏi về Thiên Cơ Bàn luôn.


Nhưng bây giờ linh hồn của lão gia bị đánh tan thành như vậy, nếu không có người sưu tập linh hồn thì không lâu sau sẽ hoàn toàn tiêu tan.


Cố Khanh mẫn tuệ cảm giác được khi trông thấy cảnh này thì cha bùng nổ cơn giận.


“Anh! Anh còn đang nghĩ cái gì? Mau sưu tập linh hồn của cha!”


Nếu, nếu không phải thân thể của mình Tạ Vọng Sóc tuyệt đối sẽ không để anh trai mắt cao xem thấp người này chủ trì nghi thức chiêu hồn.


Trong khoảng thời gian Tạ Vọng Thư ngẩn người nhìn đốm sáng linh hồn không biết đã lãng phí bao nhiêu sức mạnh của lão gia.


“A? À, ừ, làm ngay đây.”


Tạ Vọng Thư phản ứng lại, nhanh chóng đưa đốm sáng vào pháp khí ngọc bội, sau đó thở phào nhẹ nhõm.


Tuy rằng linh hồn bị đánh tan, nhưng chỉ cần không hoàn toàn tiêu tan là chuyện tốt.


Biết hôm nay không thể hỏi rõ chân tướng lão gia bị hại, mấy tộc lão tiến lên: “Vọng Thư, sau này cậu định làm thế nào?"


Tạ Vọng Thư biết các tộc lão muốn hỏi sau này ai là người cầm lái nhà họ Tạ, dù sao việc này quan hệ đến ích lợi thiết thực của các nhánh họ hàng.


Tạ Vọng Thư mỉm cười rụt rè nói:


“Mấy vị tộc lão yên tâm, tôi đã tìm được Thiên Cơ Bàn của cha, chọn ngày rồi sẽ tiến hành nghi thức nhận chủ.”


Chỉ cần được Thiên Cơ Bàn thừa nhận thì ông ta sẽ chính thức là gia chủ nhà họ Tạ.


Nói đến việc này thì trong lòng Tạ Vọng Thư hơi bức bối, đến hiện tại ông ta vẫn chưa nghiên cứu ra Thiên Cơ Bàn rốt cuộc bị gì.


Nhưng Tạ Vọng Thư không biểu hiện sự bức bối đó ra ngoài mặt, rất có phong độ trò chuyện với các vị tộc lão.


Hôm nay nói là nghi thức chiêu hồn, thành công hỏi rõ sự tình chân tướng tự nhiên là việc tốt. Nhưng nếu thất bại, các vị tộc lão lại đây cũng là để thăm dò thái độ của người cầm lái nhà họ Tạ đời tiếp theo.


Bây giờ thấy Tạ Vọng Thư vẫn giữ thái độ tôn kính với bọn họ, trong lòng các tộc lão cũng an tâm rất nhiều. Bọn họ khích lệ mấy câu, tỏ vẻ tin tưởng Tạ Vọng Thư có thể dẫn dắt nhà họ Tạ càng lên một tầng lầu, sau đó bọn họ lục tục về nhà mình.


Đều lớn tuổi, không chịu nổi mệt nhọc.


Chớp mắt trong nhà tổ họ Tạ chỉ còn lại hai gia đình Tạ Vọng Thư và Tạ Vọng Sóc.


“Anh, kế tiếp anh định chuẩn bị làm thế nào?" Tạ Vọng Sóc trực tiếp mở miệng hỏi.


Thật ra, hôm nay ông thở phào nhẹ nhõm, vì ông luôn lo lắng Tạ Vọng Thư tham vị trí gia chủ nhẫn tâm hại ông cụ.


Bình Luận (0)
Comment