Nhưng trước mắt có một chuyện phiền lòng.
Muốn trở thành gia chủ nhất định phải hoàn thành một việc, đó là được sự thừa nhận của Thiên Cơ Bàn.
Tạ Vọng Thư đã tìm được Thiên Cơ Bàn trong nhẫn không gian của lão gia, nhưng ông ta thử rồi, Thiên Cơ Bàn không có bất cứ phản ứng.
Không lẽ điều này đồng nghĩa với Thiên Cơ Bàn không thừa nhận ông ta làm gia chủ của nhà họ Tạ?
Nghĩ đến đây khuôn mặt của Tạ Vọng Thư hơi vặn vẹo.
Nếu thật sự không được thì đành phải
Tạ Vọng Thư dò hỏi:
“Chú hai, nửa tháng trước khi lão gia qua đời chú từng trở về một lần. Lão gia ngay lúc đó có nói gì với chú không?”
Tạ Vọng Thư đương nhiên hoài nghi Thiên Cơ Bàn trong tay mình có phải là giả không, nếu là giả thì người đáng ngờ nhất tất nhiên là Tạ Vọng Sóc từng được lão gia thương yêu nhất về sau lại bị buông bỏ.
Tạ Vọng Sóc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt: “A? Hôm đó tôi vì chuyện của kiếm Thừa Ảnh đến hỏi lão gia, không nói mấy câu thì lão gia tức giận đuổi tôi ra ngoài.”
Nhìn biểu cảm của Tạ Vọng Sóc không giống như nói dối, Tạ Vọng Thư hơi yên tâm, bổ sung một câu:
“Ài, chú hai yên tâm, tôi nhất định sẽ báo thù của lão gia!”
Trong sân nhà họ Tạ, Cố Khanh đi theo Tạ Giác chạm mặt ba người con của Tạ Vọng Thư.
Tạ Tư Huyền, Tạ Tư Thanh, Tạ Tư Duyên, ba người con của Tạ Vọng Thư vô luận là theo năng lực hay IQ đều rớt kiểu bậc thang.
Ví dụ như Tạ Tư Huyền và Tạ Tư Thanh còn chưa nói gì, Tạ Tư Duyên đã tiến lên, vẻ mặt chán ghét nhìn Cố Khanh:
“Cô đến làm gì?!"
Cố Khanh rất bình tĩnh: “Tại sao tôi không thể tới?"
Tạ Tư Duyên cười nhạt hai tiếng: “Đương nhiên là bởi vì, cô không phải người của nhà họ Tạ chúng tôi!”
Cố Khanh còn không nói chuyện, một bóng dáng che ở trước mặt cô.
Sắc mặt Tạ Giác âm u hỏi:
“Lời này là cô nên nói?!”
Tạ Giác mang đến áp lực rất lớn, Tạ Tư Duyên lập tức thụt lùi hai bước, tiếp đó mạnh miệng nói: "Vốn là thế mà, trước khi ông nội qua đời vẫn không thừa nhận cô ta!”
Tạ Tư Duyên nói xong vội trốn sau lưng anh cả và anh hai.
“Tư Giác, cậu không cần giận như vậy, Tư Duyên tính tình trẻ con.” Tạ Tư Thanh tung một câu nhẹ tênh định tính sự tình là con nít cãi nhau.
Tạ Giác vốn tên là Tạ Tư Giác, cùng một mạch với nhóm Tạ Tư Huyền.
Nhưng anh ấy rời nhà họ Tạ, gia nhập Bộ Đặc Dị, sau đó đổi tên thành Tạ Giác để biểu minh rằng sẽ không kế thừa nhà họ Tạ.
“Em gái của tôi không cần các người lo cho, mặc kệ nhà họ Tạ có thừa nhận hay không, chỉ cần tôi còn ở thì em tôi có thể đi bất kỳ đâu!” Tạ Giác lướt qua Tạ Tư Thanh nhìn Tạ Tư Duyên núp ở phía sau: “Nếu lần sau mấy người còn không thể dạy dỗ em gái của mình được thì đừng trách tôi dạy giùm!”
Cố Khanh kéo góc áo sơ mi của Tạ Giác, khỏe môi cong lên, phải công nhận, cảm giác bị người bảo vệ thật tuyệt.
E ngại uy thế của Tạ Giác, dù ba anh em Tạ Tư Duyên có nhiều bất mãn hơn nữa cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng.
Nghi thức chiêu hồn tổ chức lúc mười hai giờ đêm.
Tạ Vọng Thư mặc áo pháp đứng trước bàn thờ.
Cố Khanh cùng Tạ Giác, Tạ Vọng Sóc đứng một bên. Khương Dung mang theo ba anh em Tạ Tư Huyền đứng ở bên kia, hai bên có khí thế ngang nhau.
Các tộc lão được mời đến bởi vì lớn tuổi nên ngồi ở phía sau.
Đặt quần áo khi lão gia còn sống lên bàn thờ, bên trên rải gạo trắng và chỉ trắng.
Tạ Vọng Thư cầm cờ chiêu hồn, trên lá cờ dùng chu sa viết tên thật của lão gia.
Tạ Vọng Thư đạp Thất Tinh Bộ, vung cờ chiêu hồn, niệm chú ngữ chiêu hồn.
Ông ta dùng linh lực đốt một lá bùa Chiêu hồn ném xuống bộ đồ đặt trên bàn thờ.
Bộ đồ lập tức rực cháy.
Không biết là tiếng chuông của nhà ai gióng lên, đêm khuya mười hai giờ, phút hồn về.
Đèn trong nhà bị tắt hết, nguồn sáng duy nhất là cặp nến trên bàn thờ, ánh lửa chập chờn.
Trong giây lát, cửa lớn đóng kín bị gió lớn thổi bật mở phát ra tiếng ken két.
Nhà tổ là kiểu tứ hợp viện, bên ngoài lắp cửa gỗ rất to.
Mọi người trái tim treo cao, là lão gia trở về?
Vì có thể nhìn thấy tình huống chiêu hồn nên mỗi người ở đây đều cầm một bùa Linh Nhãn.