Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 389 - Chương 390: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 390: Vô Đề

Về cái gọi là Tà Thần, sau khi Bộ Đặc Dị nghiên cứu, suy xét, rất có thể liên quan địa phủ giả ở thành phố An.


Lúc nghe tin này thì Cố Khanh không kiềm được liếc hướng Khương Mặc Ngôn cũng đang chỉnh lý tư liệu.


Căn cứ phân tích, chắc chắn Tà Thần này bị phong ấn, chia ra phong ấn ở các nơi.


Có lẽ là thời gian lâu, phong ấn ở chỗ nào đó buông lỏng, một phần Tà Thần trốn thoát.


Sau khi Tà Thần đi ra thì làm mưa làm gió, mời chào tín đồ thành lập tà giáo, hơn nữa mưu đồ giải trừ mấy phần khác bị phong ấn.


Đợi đến khi xung quanh không có người, Cố Khanh hỏi Khương Mặc Ngôn:


“Bên địa phủ không có đầu mối gì sao?"


Trong vụ án địa phủ giả, Cố Khanh gọi ra Khương Mặc Ngôn trong trạng thái Âm Dương Tuần Tra Sử giải quyết vấn đề, pho tượng Tà Thần nổ tung để lại một mảnh nhỏ.


Khương Mặc Ngôn nói sẽ mang mảnh nhỏ về địa phủ, sau đó im lặng luôn.


Khương Mặc Ngôn gật đầu: “Có thể xác định là kẻ mà tôi muốn tìm. Nhưng thực lực của tên kia lùi bước hơn lúc trước nhiều, xem ra chạy khỏi địa phủ cộng với bị phong ấn đã tiêu hao phần lớn sức mạnh của hắn.”


Tà Thần ở mức độ này thì phái Phán Quan đến là có thể bắt về.


Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nhân viên địa phủ không thể ở lại trần gian lâu, trừ đầu thai chuyển thế. Tà Thần thì giỏi về ẩn nấp.


Đầu thai chuyển thế giống như Khương Mặc Ngôn thì không có gì để nói, nếu không phải gặp gỡ Cố Khanh, không chừng hôm nào đó bởi vì thân thể không chịu nổi mệnh cách quý trọng mà chết.


“Bây giờ địa phủ đang nghiên cứu pháp khí có thể chuyên môn dùng để theo dấu tên kia, vậy thì có thể cùng nhân gian hỗ trợ lẫn nhau, nhân gian phụ trách tìm được kẻ đó, rồi gọi nhân viên địa phủ ra tiêu diệt đối phương.” Khương Mặc Ngôn nói.


Chỉ cần tìm được Tà Thần và tiêu diệt là nhiệm vụ của anh hoàn thành, không cần lo lắng tùy thời tùy chỗ bị nhân viên của địa phủ gọi về, có lẽ anh có thể Khương Mặc Ngôn nhìn thoáng qua Cố Khanh.


Cố Khanh lại cảm thấy sự tình không nhẹ nhàng như Khương Mặc Ngôn nói.


Đầu tiên là về gọi ra, ai có linh lực đều có thể dùng bùa Rước Quỷ, nhưng dựa theo xác suất thì có người nào có thể giống như Cố Khanh mỗi lần đều gọi ra Âm Dương Tuần Tra Sử được không?


Lại nói về nghiên cứu pháp khí theo dấu, quỷ biết khi nào địa phủ mới có thể nghiên cứu ra!


"La bàn không được sao?" Cố Khanh sở hữu một la bàn, là chuyên môn dùng để truy tìm vật.


Khương Mặc Ngôn nhìn la bàn của Cố Khanh, lắc đầu nói:


"Cho dù thực lực lùi bước thì không phải pháp khí nhân gian có thể dễ dàng tìm được tên kia. Tà khí quanh thân của hắn có tính ăn mòn và mê hoặc, không có đạo cụ đặc biệt thì không thể nào chịu tải mảnh nhỏ đó, còn dễ bị ảnh hưởng tâm thần."


Lại qua hai ngày đến đầu thất của lão gia.


Tạ Vọng Sóc đã sớm xuất viện.


Chạng vạng hôm đó, Tạ Vọng Sóc mặc đồ đen, mang theo Cố Khanh cùng Tạ Giác lái xe đi nhà tổ họ Tạ.


Nhà tổ họ Tạ đã thay đổi hoàn toàn.


Không phải nói cách trang trí mà là người chung quanh.


Tạ Vọng Sóc lập tức phát hiện một đám người cũ hầu hạ lão gia đều biến mất, thay thế là thân tín của anh trai Tạ Vọng Thư đứng ở cửa, vẻ mặt diễu võ dương oai.


Tạ Vọng Sóc yên lặng nhìn, bàn tay đặt bên hông siết chặt thành nắm đấm.


Ba người vừa vào cửa.


Tạ Vọng Thư nghênh đón:


“Chú hai tới rồi! Các tộc lão đều đã đến."


Nói là tộc lão, thật ra là các người già nhánh họ hàng họ Tạ cùng thế hệ với lão gia.


Tạ Vọng Thư chuyên môn mời họ đến vì muốn sau nghi thức chiêu hồn làm rõ nguyên nhân chết của lão gia, tiếp đó con trai cả là ông ta sẽ ngay tại chỗ lập chí báo thù cho lão gia, do đó thuận lợi trở thành gia chủ.


Bình Luận (0)
Comment