Tiên nữ áo trắng trong tranh nói:
“Chỉ cần đặt tay lên cuộn tranh, đưa vào linh lực, Họa Hồn cảm thụ được sẽ trở về.”
Tạ Giác mở ra tranh cuộn, cảnh vật còn trong tranh, nhưng nhân vật đều biến mất.
Tạ Giác đặt tay lên tranh, tiếp đó đưa vào linh lực.
Tiên nữ áo trắng trong tranh sơn thủy quay về trước, thành bộ dáng tiên nữ bay lên trời.
Dường như nàng không mấy vừa lòng tạo hình đã giữ trăm năm, nhích nhẹ đổi thành nằm nghiêng trên một tảng đá lớn.
Lục tục lại có mấy Họa Hồn trở về, nghe tiên nữ áo trắng giải thích đều ngoan ngoãn quay về tranh, chỉ cần Bộ Đặc Dị cho bọn họ tự do là được, dù sao một lệ quỷ cộng thêm mấy tu sĩ huyền học ở ngoài kia có sức uy hiếp khá lớn.
“Ủa?” Bàn tay đặt trên tranh của Tạ Giác khựng lại.
“Sao vậy?” Mọi người nghi hoặc nhìn Tạ Giác.
Tạ Giác trầm mặc nhìn tranh một lúc, nói:
"Thiếu một.”
Bọn họ cùng cúi đầu nhìn tranh đếm, một, hai, ba đúng là thiếu một tiên nữ.
Tạ Giác nói:
“Còn ở gần đây.”
Cố Khanh, Uông Diệc, Ngụy Thục Ngọc xoa tay, muốn bắt Họa Hồn chạy trốn về.
Không ngờ mấy Họa Hồn đã về trước khai thật ra.
Tiên nữ áo trắng chỉ hướng văn phòng nhân viên ở một bên:
“Lục Gia muội muội ở đó.”
Một tiên nữ khác vội giải thích:
"Lục Gia muội muội chỉ là có chút tò mò, nàng không phải muốn chạy trốn.”
Đi vào văn phòng, theo hướng Họa Hồn chỉ điểm, Tạ Giác chọn một bàn công tác, lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn truyện tranh?
Mọi người câm nín.
Hiện trường hơi lúng túng.
Một nữ quỷ trong tranh cổ mà chạy vào truyện tranh, thật đúng là họa phong thanh kỳ?
Tiên nữ áo trắng giải thích rằng:
“Lục Gia muội muội thích mỹ nhân nhất, kiểu vẽ này hơi khác với kiểu vẽ thời chúng ta, vẽ nhân vật càng tinh trí hơn, chắc Lục Gia muội muội thích mấy thứ này.”
“Đúng đúng, Lục Gia muội muội thích mỹ nhân nhất.”
“Ở trong tranh nhiều năm, cũng tội cho Lục Gia muội muội có tính tình tò mò.”
Cho nên, đây là một nữ quỷ Họa Hồn thích xem truyện tranh?
Tóm lại chuyện này thuận lợi giải quyết, trừ mang về cuộn tranh của người không biết tên hiến tặng, Uông Diệc còn lấy cuốn truyện tranh không biết của vị công nhân nào để trong văn phòng.
Hết cách, Lục Gia muội muội không chịu quay về tranh, chơi rất vui trong cuốn truyện, đành phải bỏ tiền ra mua lại cuốn truyện này, mang theo Họa Hồn ở bên trong về Bộ Đặc Dị.
Nhóm Cố Khanh rời khỏi.
Để lại trưởng quản bảo tàng già lau mồ hôi, rốt cuộc giải quyết xong sự tình.
Lại nhìn thoáng qua giáo sư Hoàng và Hoàng Nghị, hai ông cháu còn rối rắm chuyện kiếp trước, thảo luận thiên phú vẽ tranh của Hoàng Nghị là bởi vì kiếp trước ảnh hưởng hay được hun đúc trong quá trình trưởng thành.
Trưởng quản bảo tàng lắc đầu, chắp tay sau lưng chậm rãi đi hướng văn phòng của mình.
Về rốt cuộc là ai đưa tranh tới? Đưa tranh làm loạn bảo tàng thủ đô vì mục đích gì?
Sau khi về Bộ Đặc Dị, Tạ Giác chuyên môn đặt câu hỏi.
Nhưng mấy Họa Hồn đều ngơ ngác khi bị hỏi.
Biết tại sao tranh gốc không vẽ mắt không?
Một là vì sau khi được vẽ mắt tương đương với hoàn chỉnh, Họa Hồn sẽ có lại ý thức của mình, sẽ trở nên ‘không nghe lời’.
Hai là vì không vẽ mắt, Họa Hồn không thể ra khỏi tranh, không thấy được thế giới bên ngoài, chỉ có thể ở trong tranh cảnh vật không thay đổi từ năm này qua năm khác, vậy là bọn họ cũng sẽ không thấy được người điều khiển Họa Hồn rốt cuộc là ai, bề ngoài thế nào.
Nhưng cho dù không nhìn thấy, bọn họ làm Họa Hồn ngẫu nhiên nghe được một số tin có giá trị.
Thí dụ như, bọn họ vốn ở trong tay một tổ chức tà giáo, thờ một vị ‘thần’ không biết tên, chuyên môn gửi tranh đến làm rối loạn bảo tàng, dường như vì lấy cái gì.
Tập hợp lại các tư liệu rải rác nghe được, đám người Cố Khanh bỏ ra một, hai ngày, cuối cùng ra kết luận đám thành viên tà giáo gửi tranh đến hẳn là vì dương đông kích tây, lấy một thứ trong bảo tàng để giải trừ phong ấn của Tà Thần.