Nghe như vậy thì bức tranh vốn treo trong bảo tàng là vẽ sau. Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Ngay sau đó, tà đạo lấy được bức tranh phong ấn linh hồn của nữ quỷ trước mắt và mấy người khác vào tranh.
Vì không còn linh hồn nên thân thể tự nhiên chết đi.
Bức tranh bị tà đạo nuôi dưỡng thành một món pháp khí trong tay hắn.
Tà đạo nhìn trúng hồn phách của ai, hoặc nhận được tiền phải hại ai thì sẽ khiến đối phương trong hoảng hốt nhìn thấy bức tranh này, bắt các nữ quỷ cùng nhau dụ dỗ đối phương, khiến đối phương mất đi dương khí cho đến chết.
Về sau, hành vi của tà đạo rốt cuộc bị người của chính đạo phát hiện ra, tà đạo bị giết. Trên đường chạy trốn tà đạo đánh rơi bức tranh này nên truyền tới bây giờ.
Uông Diệc hỏi:
“Trong chuyện ngươi kể có vấn đề! Phương thức rời khỏi tranh lúc trước của các ngươi là chỉ cần vẽ mặt lên là các ngươi có thể rời đi, mấy trăm năm qua các ngươi chưa từng mê hoặc ai vẽ mắt cho sao?”
Cô gái trong tranh cười gượng: “Thật ra sau khi tà đạo đánh rơi tranh thì một người bình thường nhặt được, tiếp đó bán cho một quan to quý nhân."
Lúc ấy bọn họ có thử mê hoặc người khác vẽ mắt cho mình, xem thử có thể trốn chạy khỏi bức tranh được không.
Nhưng thất bại, tà đạo hẳn là làm gì đó trên tranh khiến mực không thể đọng lại.
Bọn họ chưa kịp thử thêm thì quan to quý nhân qua đời, bức tranh làm vật chôn cùng bị bỏ vào huyệt.
Lại lần nữa lại thấy ánh mặt trời đã là ba mươi năm trước.
Bọn họ bị một nhóm trộm mộ mang ra, rồi xui đến muốn khóc, rơi vào tay nhóm người giống tổ chức tà giáo, làm công cụ mê hoặc tín đồ.
“Thật ra gửi tranh đến nơi này, là có người muốn khiến chúng ta mê hoặc người trong bảo tàng tạo thành hỗn loạn lớn, rồi thừa cơ làm một ít sự tình."
Vẻ mặt cô gái trong tranh hơi kỳ lạ nhìn Hoàng Nghị còn mờ mịt, chưa thoát ra khỏi thế giới quan sụp đổ:
“Vị công tử này có thể vẽ mặt trong tranh khiến chúng ta cũng cảm thấy kỳ lạ. Ta hoài nghi kiếp trước của công tử có lẽ là tác giả của bức tranh này, mới có thể đột phá phong ấn vẽ mắt lên.”
Nà nà nà ní?!
(
) Tiếng Nhật, nghĩa là ‘cái gì’.
Không chỉ riêng là Hoàng Nghị, những người ở đây đều mờ mịt.
Hoàng Nghị là kiếp trước của trước của trước của trước, tóm lại không biết bao nhiêu đời trước là tác giả của Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ?!
Tạm không nói tới không biết kiếp nào của Hoàng Nghị có phải là họa sĩ vẽ ra Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ hay không, mọi người đặt sự chú ý vào việc ai tặng tranh.
Tạ Giác nói:
“Trước tiên hãy gọi các chị em của ngươi về đi.”
Để mặc đám nữ quỷ bị nhốt trong tranh trăm nghìn năm chạy lung tung trong bảo tàng cũng không là chuyện tốt gì.
Bị nhốt trên trăm năm, khó khăn lắm mới lấy lại tự do, trong tâm trạng này rất có thể sẽ xảy ra chuyện,
Nữ quỷ trong tranh cực kỳ phối hợp gật đầu: “Thỉnh công tử vươn tay ra, đặt lên bức tranh này.”
“Anh!”
Cố Khanh muốn ngăn cản, toàn nghe nữ quỷ này nói nhưng bọn họ cũng không biết nàng nói thật hay giả.
Tạ Giác bình tĩnh nói:
“Không sao.”
Ở chỗ này thì bộ trưởng Bộ Đặc Dị như anh ấy là mạnh nhất trong đám, nên đương nhiên phải đi mạo hiểm.
Tạ Giác vươn tay tới trước đặt lên tranh.
Phát sinh chuyện thần kỳ.
Khi tay của Tạ Giác chạm vào bức tranh sơn thủy ở trước mắt thì mọi thứ hư ảo, giống như thông qua cuộn tranh đi vào không gian khác.
Trên tranh vẫn là sơn thủy, trước mắt tiên nữ áo trắng lại trống rỗng xuất hiện một bàn tay.
Tiếp đó, tiên nữ áo trắng đặt một cuộn tranh lên tay của Tạ Giác.
Tuy những nữ quỷ trong tranh được Hoàng Nghị mở mắt, lấy được tự do, không cần lại trở thành con rối vô ý thức mê hoặc người khác, nhưng trăm nghìn năm trôi qua, họ đã hợp nhất với tranh, có thể gọi là Họa Hồn. Nguyên nhân gọi là Họa Hồn tức là còn cuộn tranh thì linh hồn của họ sẽ tồn tại vĩnh viễn. Bọn họ có thể tự do ra vào tranh, nhưng không thể ở lại cuộc sống thực quá lâu, có thể vào tranh khác chơi.
Nếu có người lấy được cuộn tranh, thông qua cảm ứng giữa cuộn tranh và Họa Hồn có thể nhanh chóng tìm được bọn họ.
Người tu luyện huyền học càng có thể thông qua linh lực gọi bọn họ về.
Tạ Giác rút tay ra, mọi người nhìn trên tay của anh ấy có thêm một cuộn tranh.