Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 386 - Chương 387: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 387: Vô Đề

Bọn họ có vẻ quê mùa dễ hết hồn, trưởng quản bảo tàng già bình tĩnh tỏ vẻ có quỷ trong tranh chẳng lạ gì, năm xưa ông ta còn thấy có rồng nhúc nhích trong tranh.


Ngụy Thục Ngọc chỉ hướng bên ngoài:


“Ta không thấy rõ tổng cộng có mấy con quỷ, nhưng ta đã bắt lấy một con, đang nhốt trong một bức tranh không cho nó ra.”


Nghe nói còn bắt được một con quỷ, vậy còn chờ gì nữa, đoàn người rầm rộ chạy đi phương hướng Ngụy Thục Ngọc chỉ.


Bởi vì xảy ra chuyện kỳ lạ, bảo tàng đã tạm thời đóng cửa, cho nên một đường đi qua chỉ ngẫu nhiên gặp vài nhân viên công tác tò mò. Bọn họ ôm tò mò thấy vẻ mặt của trưởng quản bảo tàng và giáo sư Hoàng nghiêm túc, đều không dám tiến lên hỏi thăm.


“Đây này.” Ngụy Thục Ngọc chỉ vào bức tranh sơn thủy trong sảnh thư họa.


Trong núi non trập trùng có thác nước đổ xuống, đúng là một bức tranh đẹp.


“Ở đâu?” Nhóm trưởng quản bảo tàng híp mắt cẩn thận tìm kiếm.


"Ở chỗ này!" Tạ Giác là người đầu tiên phát hiện ra.


Cây cối thấp thoáng trong tranh, có một hình vẽ tiên nữ mặc váy trắng thoáng hiện sau cây.


“Thật kìa! Quá thần kỳ!" Mấy năm nay giáo sư Hoàng xem bức tranh này không biết bao nhiêu lần, còn nhiều phỏng theo, ông ấy đã nắm rõ một số chi tiết trong tranh.


Giờ đột nhiên có thêm một ‘tiên nữ’ nấp sau cây, dù biết trước đó là quỷ bị nhốt trong tranh nhưng cũng khiến ông ấy không kiềm được tò mò.


“Nếu là có thể dùng tranh nhốt quỷ, vậy thì những câu chuyện trong truyền thuyết, tranh tường, vẽ rồng điểm mắt, thần bút Mã Lương phải chăng tất cả đều là thật?” Hoàng Nghị là người trẻ tuổi cũng mở rộng sức tưởng tượng, không biết nghĩ lan man đến nơi nào.


Dù bị đám người phát hiện ra nhưng ‘tiên nữ’ trong tranh vẫn nấp sau cây, không dám nhúc nhích.


“Này!” Ngụy Thục Ngọc nói với bức tranh: “Đã thấy ngươi rồi, đừng trốn nữa, nhanh đi ra cho ta, khai hết ra đi!”


Lệ quỷ hung dữ rất có sức uy hiếp, chỉ thấy cô gái trong tranh chậm rãi bước ra từ sau thân cây, đứng trước thác nước, chào mọi người bằng kiểu cổ đại.


Nàng khẽ khàng nói:


“Các vị mạnh khỏe.”


Mấy người vây quanh tranh đều có thể nghe thấy giọng nói.


Đây cũng là một việc lạ.


Theo lý thuyết, người sống ở địa vực khác nhau sẽ có tiếng địa phương khác biệt, ngôn ngữ không hoàn toàn thống nhất thì khi giao lưu chắc chắn phải có chướng ngại.


Nếu không phải toàn quốc thống nhất dùng tiếng phổ thông, đi ra ngoài du lịch không chừng nói cả buổi với người địa phương mới nghe hiểu được.


Giao lưu cách địa vực còn khó khăn như thế, cách nhau mấy trăm năm thậm chí trên nghìn năm thì càng miễn bàn.


Như chị đẹp Ngụy Thục Ngọc hẳn là người thời Tống, quan thoại thời đó chắc là khác nhiều với tiếng phổ thông bây giờ.


Nhưng lúc ấy gặp nhau, hai bên giao lưu thoải mái.


Nữ quỷ trong bức tranh này cũng giống như vậy, tính theo tuổi thì tranh thời ngũ đại thập quốc chắc chắn nàng ta lớn tuổi còn hơn chị đẹp Ngụy Thục Ngọc, nhưng khi thốt ra lời nói nghe vào tai không ngờ là tiếng phổ thông tiêu chuẩn.


Về vấn đề này thì Cố Khanh đã từng hỏi Tạ Giác.


Tạ Giác đáp lại là, sau khi thành quỷ hồn, phương thức giao lưu không phải nói bằng miệng mà giống như truyền sóng điện não, thông tin truyền qua ở trong đầu họ tự động lọc thành hình thức ngôn ngữ mà bọn họ quen thuộc nhất.


Chị đẹp lệ quỷ ở bên cạnh lăm le, cộng thêm uy áp từ mấy người tu luyện huyền học linh lực cam thâm nhóm Cố Khanh, nữ quỷ trong tranh không cần ai hỏi cũng nói ra hết những gì mình biết.


Năm xưa nàng là một tiểu thư quý tộc cuối thời Đường, nhưng chiến loạn đến, cả gia đình xuống dốc khiến nàng một lần sơ sẩy bị tà đạo bắt đi.


Tác giả của Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ đương nhiên không phải là tà đạo kia, nhưng tà đạo nhờ đối phương vẽ bức tranh này, yêu cầu khi vẽ đừng vẽ ra mắt.


Cho thù lao đủ nhiều thì họa sĩ đương nhiên đồng ý. Tuy nhiên sau khi vẽ xong bức tranh giao cho tà đạo, có lẽ họa sĩ có linh cảm nào đó, lại vẽ một bức tranh giống y hệt, vẽ đầy đủ mắt cho nhân vật trong tranh.


Bình Luận (0)
Comment