Trưởng quản bảo tàng nghĩ rằng tốt nhất nên đưa tranh tới Bộ Đặc Dị, khiến bọn họ kiểm tra kỹ thêm lần nữa thì ông ta mới yên tâm.
Nào ngờ khi ông ta mang người đi văn phòng của giáo sư Hoàng lấy tranh, vừa vào cửa trông thấy cháu nội của giáo sư già tên Hoàng Nghị nằm sấp trên tranh, trong tay còn cầm bút lông, không biết vẽ thêm thứ gì lên tranh.
“Hoàng Nghị! Sao cháu dám!”
Giáo sư Hoàng trông thấy Hoàng Nghị vẽ mắt cho đám nhân vật trong tranh, sau khi có mắt thì nhân vật trong tranh càng thêm sống động, sinh động hơn ban đầu.
Trưởng quản bảo tàng ôm trái tim, suýt không chịu nổi, vừa rồi dường như ông ấy nhìn thấy có một tiên nữ trong tranh nháy mắt với bọn họ.
Bị ông nội lớn tiếng quát mắng, Hoàng Nghị tỉnh lại từ trong hoảng hốt.
“Ông nội? Ông về rồi?”
Hoàng Nghị chợt phát hiện từ khi nào tay mình cầm bút lông, ngòi bút còn thấm mực nước.
“Chuyện gì vậy?!” Hoàng Nghị cúi đầu nhìn, mới phát hiện người trong tranh đều được vẽ mắt, phong cách vẽ đến từ anh ta.
“Ông nội, chuyện này không phải con làm!”
Hoàng Nghị vội ném bút lông đi, muốn tiến lên giải thích.
“Lúc nãy con chờ ông về thì thấy tranh trên bàn, không hiểu sao thiếp ngủ, ở trong mơ còn thấy người trong tranh, khi con tỉnh lại thì đã là như vậy.”
Trưởng quản bảo tàng vừa nghe lời này bị giật mình, bọn họ đều biết Hoàng Nghị, đứa nhỏ không phải loại người không biết nặng nhẹ tùy tiện động vào bức tranh trên bàn của giáo sư Hoàng.
Bây giờ nghe Hoàng Nghị nói như vậy, chẳng lẽ tranh này thật sự có vấn đề, khống chế Hoàng Nghị vẽ mắt?
Trưởng quản bảo tàng già nói:
“Lấy tranh qua đây cho tôi xem.”
Hoàng Nghị chần chừ nhìn thoáng qua trưởng quản bảo tàng, đáng tiếc nhìn không ra cảm xúc vui giận.
“Vâng.” Hoàng Nghị lên tiếng, đang định cầm bức tranh kia lên.
"Trời ạ!"
"Chuyện gì thế?"
"Có ma!”
Trong tiếng la giật mình, thì ra bức tranh trên bàn tự động bay lên, người trong tranh dần biến mất.
Dường như nghe thấy mấy tiếng tiếng cười khúc khích, sau đó cuộn tranh cũng biến mất.
Khi Cố Khanh đi theo Tạ Giác đến nơi thì trưởng quản bảo tàng đã đuổi người không liên quan đi.
Uông Diệc và Ngụy Thục Ngọc được Bộ Đặc Dị phái tới điều tra.
Trưởng quản bảo tàng chỉ để lại giáo sư Hoàng và Hoàng Nghị có tương quan trực tiếp với chuyện này.
Mấy người tụ tập trong văn phòng của giáo sư Hoàng, mấy giáo viên già thấy tận mắt tất cả điều này đều giữ im lặng khi bị nhân viên công tác khác hỏi thăm.
Đi theo Tạ Giác vào văn phòng, Cố Khanh lập tức liền nhìn về hướng bàn của giáo sư Hoàng.
Trên bàn đương nhiên không còn bức tranh, nhưng còn sót lại khí tràng màu đỏ nhạt.
"Thế nào, có phát hiện gì không?" Tạ Giác nhìn về hướng Uông Diệc.
Uông Diệc lắc đầu:
“Có lẽ đã chạy mất, xung quanh trừ sót lại chút khí tràng thì không phát hiện gì khác nữa.”
Uông Diệc kiểm ra là dùng la bàn cảm thụ toàn bộ bảo tàng có chỗ nào khí tràng không ổn.
Một giọng nữ vang lên:
“Không, bức tranh còn ở đây!”
Là giọng của Ngụy Thục Ngọc đã bay quanh bảo tàng một vòng.
Chị đẹp mặc váy áo rất xinh, tóc chuyển từ kiểu bới lên sang tóc quăn, bộ dạng như con gái thời nay.
Tiếc rằng chị đẹp dường như không thích bị người khác thấy, cho nên trừ người tu luyện huyền học nhóm Cố Khanh ra, mấy người khác ‘chỉ nghe tiếng không thấy hình’.
Mà nói, giữa ban ngày đột nhiên có tiếng nói chuyện phát ra từ khung cửa, không thấy một bóng người thì cũng hơi rùng rợn.
Trừ trưởng quản bảo tàng gặp nguy không loạn, hai ông cháu giáo sư Hoàng và Hoàng Nghị thầm giật nhẹ.
Mấy người Cố Khanh hiện tại không rảnh quan tâm phản ứng của bọn họ, nhanh chóng hỏi: “Ngươi phát hiện cái gì?"
“Hừm hừm.” Ngụy Thục Ngọc khoanh tay cười nói: “Chẳng qua là mấy nữ quỷ bị người chuyên môn nuôi trong tranh dùng để mê hoặc người khác, bản thân trừ thuật mê hoặc ra không có tác dụng gì khác. Hiện tại thì dường như đã trốn vào tranh khác.”
“Cáo gì?!” Nhóm người giáo sư Hoàng trợn mắt há hốc mồm: “Trong tranh có thể nuôi quỷ?”