Năm Đường Thiên Hữu thứ bốn, Lương Vương Chu Hoàng tiếp thụ Đường Ai Đế ‘nhường ngôi’ thành lập Hậu Lương, bắt đầu ngũ đại thập quốc, từ đây về sau lần lượt xuất hiện Hậu Đường, Hậu Tấn, Hậu Hán và Hậu Chu, sau cùng là Bắc Tống. Kết thúc ngũ đại, cuối thời Đường, ngũ đại và đầu thời Tống, bên ngoài khu vực Trung Nguyên tồn tại nhiều chính quyền cát cứ, trong đó có mười chính quyền cát cứ gồm Tiền Thục, Hậu Thục, Nam Ngô, Nam Đường, Ngô Việt, Mân Quốc, Nam Sở, Nam Hán, Kinh Nam (Nam Bình), Bắc Hán được đời sau gọi chung là thập quốc. Sau khi thành lập Bắc Tống, lần lượt thống nhất những chính quyền cát cứ còn sót lại ở phương nam, đến đời Tống Thái Tông thì Bắc Hán diệt vong, chấm dứt thập quốc.
Bức tranh này không có vấn đề gì, dù sao được nhiều chuyên gia và dụng cụ tinh vi giám định, cũng đặt ở bảo tàng thủ đô nhiều năm qua, nếu xảy ra chuyện gì thì đã sớm có chuyện.
Nhưng khoảng thời gian trước có một người quyên tặng giấu tên đã hiến một bức tranh cho bảo tàng thủ đô.
Không ngờ cũng là bảo tàng thủ đô!
Tất cả người trong bảo tàng thủ đô đều náo động.
Tranh hiến tặng và tranh gốc trong bảo tàng cùng là tranh lụa, từ bút pháp, tô màu, phong cách, từ góc độ nào thì hai bức tranh đều giống y như đúc.
Hơn nữa, thông qua dụng cụ tinh vi giám định thì niên đại của hai bức tranh xấp xỉ với nhau.
Dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ cảm thấy phát điên.
Bức tranh nào là thật? Bức nào là giả?
Hay hai bức đều là giả?
Nhưng các nhà giám định của bảo tàng không nổi điên, cũng dễ dàng phân biệt ra điểm khác nhau của hai bức tranh, đơn giản là trên bức tranh hiến tặng, những nhân vật không có mắt.
Cái gọi là vẽ rồng điểm mắt, trên một bức tranh hoàn chỉnh, khuôn mặt mỗi nhân vật ở phần mắt đều trống rỗng, tăng thêm sắc thái kỳ dị cho bức tranh này.
Trưởng quản bảo tàng làm việc ở đây nhiều năm đã kiến thức nhiều việc kỳ lạ, ông ấy ý thức được không đúng, lập tức báo cáo đến Bộ Đặc Dị.
Nhưng Bộ Đặc Dị phái người tới, phát hiện bức tranh kia trừ nhân vật không có mắt thì chẳng có gì lạ.
Nhưng sau khi nhân viên của Bộ Đặc Dị rời đi, bức tranh xảy ra chuyện.
Mọi người đều biết, có thể làm việc trong bảo tàng thủ đô đều là nhân vật lợi hại.
Am hiểu thư họa, am hiểu điêu khắc, nghiên cứu sâu về chữ cổ, có thể nói mỗi người đều mang tuyệt kỹ.
Trong đó có một giáo viên am hiểu thư họa, họ Hoàng. Hôm ấy đúng dịp cháu nội của giáo sư Hoàng có chuyện đến tìm ông ấy.
Cháu nội của giáo sư Hoàng bị ông của mình ảnh hưởng, thi đậu trường Mỹ Thuật Thủ Đô, học quốc họa.
Hôm ấy trên bàn làm việc của giáo sư Hoàng đặt bức tranh Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ không có mắt, ông ấy thì có chuyện bị trưởng quản bảo tàng ra ngoài vài hút.
Hoàng Nghị ngồi trên ghế của ông Hoàng, chờ ông nội về.
Anh ta chợt nhìn thấy bức tranh trên bàn.
Hoàng Nghị là người học quốc họa, cộng thêm ông nội làm việc trong bảo tàng thủ đô nên tất nhiên là nhận biết Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ.
Thấy không vẽ mắt, Hoàng Nghị liền kết luận chắc chắn đây là đồ giả!
Hoàng Nghị rảnh rỗi thế là nghiên cứu bức tranh đặt trên bàn.
Nhưng Hoàng Nghị càng nhìn càng cảm thấy kỳ lạ.
Vì sao người trong tranh dường như sống?
Bên tai anh ta thoáng nghe tiếng cười thánh thót của nữ thì phải?
Hoàng Nghị cảm thấy chính mình dường như đang trong mộng, nhìn thấy các tiên nữ trong tranh từ trên trời bay đến trước mắt của mình, cười với mình.
Răng rắc!
Tiếng cửa mở, giáo sư Hoàng, trưởng quản bảo tàng và mấy đồng sự vào cửa.
Vừa rồi trưởng quản bảo tàng kêu giáo sư Hoàng qua là để nói về bức tranh này.
Trưởng quản bảo tàng đã thấy nhiều, hơi lo lắng.
Tuy người của Bộ Đặc Dị đã đến xem, nêu không có vấn đề gì, nhưng lỡ như bọn họ không tra ra thứ gì đó thì sao?
Có một việc trưởng quản bảo tàng không nói ra, sau khi thu được bức tranh này ông ta từng nằm mơ, trong mơ thấy có người vẽ mắt cho nhân vật trong tranh, sau đó một đám trốn khỏi tranh.