Ông ấy nằm nghiêng trên giường, vuốt một chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay, đây là pháp khí không gian mà ông ấy quen dùng.
Thật ra nửa tháng trước khi lão gia bị hại, Tạ Vọng Sóc từng quay về nhà tổ một chuyến.
Ngay lúc đó, lão gia đổ ập xuống quở trách ông ấy không kịp vuốt mặt, nào là Tạ Giác không nghe lời, Cố Khanh là đứa con gái không ra gì ở bên ngoài, Tạ Vọng Sóc đã nhiều năm mà không chút tiến bộ, tóm lại là chửi rất khó nghe.
Chửi một trận xong lão gia không cho Tạ Vọng Sóc ăn cơm chiều đã tống ra ngoài cửa, lén lút nhét một thứ vào tay của ông ấy, đó là pháp khí truyền thừa từ mấy đời nhà họ Tạ, Thiên Cơ Bàn, là vật làm tin của gia chủ.
Lúc ấy Tạ Vọng Sóc cho rằng lão gia miệng cứng lòng mềm, tuy rằng ông ấy làm cha đã phế nhưng thiên phú của Tạ Giác tốt nhất trong thế hệ này, cho nên lão gia muốn giao Thiên Cơ Bàn cho Tạ Giác.
Hiện tại lão gia xảy ra chuyện, có lẽ lúc ấy ông cụ đã dự liệu được sẽ gặp chuyện, cho nên sớm giấu thứ quý giá nhất nhà họ Tạ ở chỗ Tạ Vọng Sóc.
Nghĩ đến nghi thức chiêu hồn vài ngày nữa, bàn tay giấu trong chăn của Tạ Vọng Sóc siết chặt thành nắm đấm, ông ấy nhất định phải tra rõ rốt cuộc là chuyện gì!
Cố Khanh và Tạ Giác đang đi dạo ở bên ngoài cũng không được nhàn nhã vài phút.
Mới đi ra bệnh viện một lúc Tạ Giác đã nhận được một cuộc điện thoại.
Là Bộ Đặc Dị gọi đến.
Tạ Giác nghĩ em gái trở về, làm anh trai mà mãi chưa có thời gian chơi với em gái lâu, anh ấy cố ý không muốn bắt máy.
Nhưng gọi điện thoại cho anh ấy thì từ xưa đến nay chưa bao giờ là việc nhỏ.
Trái phải đều khó xử, Tạ Giác do dự.
Cố Khanh nói thẳng:
“Anh bắt máy đi, gọi điện vào lúc này thì chắc có chuyện gì khó giải quyết.”
Càng quan trọng là, Cố Khanh sau khi trải qua nhiều chuyện không thể tưởng tượng được trong giới huyền học, khi trở về cuộc sống bình thường lại cảm thấy hơi không quen.
Nên thấy bên Tạ Giác có chuyện thì muốn tham dự.
Thấy Cố Khanh không có ý kiến, Tạ Giác tự nhiên bắt máy.
“Nguy rồi sếp ơi!”
Giọng của Uông Diệc truyền ra từ điện thoại.
Cố Khanh có chút tò mò vểnh tai lên nghe, Tạ Giác thấy cô có hứng thú thì trực tiếp mở loa ngoài.
Cố Khanh cũng lâu rồi không gặp Uông Diệc, nghe Lệ Hoan nói dạo này cậu ấy và nữ quỷ quỷ Ngụy Thục Ngọc tổ đội làm nhiệm vụ, rất là phơi phới.
Bây giờ nghe giọng của Uông Diệc khiến Cố Khanh cảm thấy hơi mới mẻ.
"Xảy ra chuyện gì?" Cho dù nghe thấy Uông Diệc la to nguy cấp, Tạ Giác vẫn giữ sự bình tĩnh.
“Bảo tàng thủ đô bị mất trộm!!!” Uông Diệc nói rõ to, nhưng Cố Khanh và Tạ Giác cùng lúc muốn ngoáy lỗ tai.
Có ý gì?
Bảo tàng thủ đô? Bị mất trộm?
Không đùa chứ?
Tạ Giác trầm giọng hỏi:
"Rốt cuộc có chuyện gì, cậu hãy nói rõ ra cho tôi.”
“Tôi nói thật mà.” Uông Diệc lầu bầu: “Trong này có một bức tranh nổi tiếng bị đánh cắp, dùng hết thủ đoạn khoa học kỹ thuật vẫn không thể tra ra manh mối, bức tranh biến mất trước mắt bao người.”
“Ta cảm giác có khí tràng đặc biệt!” Giọng của chị gái Ngụy Thục Ngọc cũng phát ra từ ống loa.
Có vẻ như nữ quỷ tiểu thư thích ứng khá tốt đối với cuộc sống hiện đại.
“Tôi đến ngay.”
Tạ Giác bỏ lại một câu, cúp máy, quay đầu xe lái hướng tới bảo tàng thủ đô.
Bảo tàng thủ đô nằm trong Tử Cấm Thành, là bảo tàng nghệ thuật văn háo cổ đại lớn nhất Trung Quốc. Bên trong có các loại sách tranh cổ đại, đồ sứ tinh mỹ, kim ngân ngọc khí, nhiều không đếm xuể.
Tiểu Chi nói bức tranh bị biến mất thật sự là vấn đề lớn.
Trong sách tranh cổ mà bảo tàng thủ đô cất chứa có một bức tranh nổi tiếng sáng tác từ thời ngũ đại thập quốc* tên là Lãng Uyển Tiên Nữ Đồ, vẽ về câu chuyện thần tiên của nữ hầu của Tây Vương Mẫu là Ngạc Lục và Đổng Song Thành.
(*) Lịch sử Trung Quốc giai đoạn phân liệt lớn, gọi chung đối với ngũ đại (năm 907-960) và thập quốc (năm 902-979).