Tạ Vọng Sóc cảm thấy máu dồn lên não, trước mắt tối sầm, thứ trong đan điền suýt không áp chế nổi.
Tạ Vọng Sóc lập tức lấy bùa Nhuận Vũ con gái mới gửi cho dán lên người, ánh sáng màu trắng lấp lánh dâng lên, ông ấy cảm giác vật chất máu đen trong đan điền giãy giụa muốn thoát ra chậm rãi bị áp chế xuống.
Tạ Vọng Sóc mở mắt ra:
“Anh, chuyện này rốt cuộc là sao?!”
Vẻ mặt của Tạ Vọng Thư phức tạp liếc qua Tạ Vọng Sóc:
“Tôi không biết, lúc tôi lên lầu thì phát hiện lão gia đã "
Tạ Vọng Thư chỉ mai rùa trên tay:
“Vọng Sóc, tôi không bói ra, không tính ra được tại sao lão gia bị như vậy, tôi giỏi về thuật tướng số vậy mà không bói ra được chút gì!”
Tạ Vọng Thư cũng suýt chút ngã xuống, bị Khương Dung đứng bên cạnh dìu.
Tạ Vọng Thư thở hắt ra:
“Cha chết không nhắm mắt!"
Tạ Vọng Sóc hỏi:
“Còn hồn phách đâu? Hồn phách của cha đâu?!”
Chỉ cần tìm được hồn phách, hỏi liền biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Tạ Vọng Thư lắc đầu, nói:
“Lúc tôi nhìn thấy thì bên cạnh không có bất cứ dấu vết linh hồn nào, tôi hoài nghi cha bị người dùng thuật huyền học thoáng chốc đánh tan linh hồn nên mới”
Tạ Vọng Sóc trợn to mắt, bản năng phản bác: “Điều này không thể nào!"
Cho dù quanh năm không về nhà, Tạ Vọng Sóc cũng biết tuy mấy năm nay cha ít khi ra tay, nhưng linh lực quanh người chỉ có tăng không giảm. Thêm vào lão gia mang theo các loại pháp khí hộ thân, đâu dễ bị huyền thuật được?
Nhưng đúng là không phát hiện dấu vết linh hồn nào bên cạnh lão gia.
Tạ Vọng Sóc đương nhiên sẽ không chết tâm, ông ấy định thử thuật chiêu hồn vào ngày đầu thất của lão gia.
Nếu linh hồn của lão gia vẫn còn thì có thể hỏi một câu rốt cuộc có chuyện gì, dù không có linh hồn hoàn chỉnh, hoặc là linh hồn bị câu đi, cũng có thể dựa vào thuật chiêu hồn tìm được một phương hướng.
Tạ Vọng Thư tự nhiên cũng đồng ý.
Lão gia không còn nữa, về sau bà ta là gia chủ của nhà họ Tạ, tra rõ chân tướng lão gia bị hại có lợi cho ông ta ổn cố địa vị gia chủ.
Tạ Vọng Thư còn chủ động tỏ vẻ, ông ta sẽ chủ trì thuật chiêu hồn.
Sau khi giao hẹn ngày đầu thất của lão gia sẽ thi triển thuật chiêu hồn, Tạ Vọng Sóc quay về biệt thự nhà mình, sau đó không chịu nổi ngã bệnh.
Lúc Cố Khanh cùng Tạ Giác đi vào phòng bệnh thì Tạ Vọng Sóc tỉnh táo.
Ông ấy ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
"Cha." Cố Khanh nhẹ giọng hô.
Tạ Vọng Sóc thoáng chốc khôi phục tinh thần: “Khanh Khanh đến rồi, tới gấp như vậy làm gì, trông con gầy quá!”
Ánh mắt của ông ấy dịu dàng, nhưng bên trong chất chứa sóng dữ.
Cố Khanh nắm tay của Tạ Vọng Sóc, do dự hỏi:
“Cha có ổn không?”
Cố Khanh cảm giác được cảm xúc hiện tại của Tạ Vọng Sóc hơi không ổn.
Tạ Vọng Sóc mỉm cười dịu dàng:
“Cha không sao, chẳng qua là bởi vì chuyện của ông nội con nên hơi buồn. Cha đang suy nghĩ rốt cuộc là ai hại ông nội con.”
Tạ Vọng Sóc nói cho hai đứa con biết vài ngày sau đầu thất ông cụ sẽ tổ chức chiêu hồn, Cố Khanh và Tạ Giác đương nhiên là đồng ý cùng đi.
"Khanh Khanh, đến lúc đó nếu có người dám khi dễ con thì con đừng nhẫn nhịn, phải đáp trả ngay, biết không con?” Tạ Vọng Sóc lo lắng Cố Khanh về đến nhà tổ sẽ bị nhằm vào.
Dù sao trên gia phả của nhà họ Tạ chưa thêm tên của Cố Khanh vào, hiện tại lão gia qua đời, Tạ Vọng Thư làm người cầm lái, có lẽ càng không thể thêm tên vào.
Tạ Giác cũng nói:
"Có người khi dễ em thì cứ kêu một tiếng, anh qua ngay.”
Mấy đứa con nhà Tạ Vọng Thư đều không dễ đối phó.
Nhìn thấy biểu cảm của hai cha con, Cố Khanh mỉm cười nói:
“Bọn họ không quản được con, mắc gì phải sợ hả? Dù sao con chỉ là cùng cha trở lại đó.”
Cố Khanh thật sự không quan tâm nhà họ Tạ có thừa nhận mình hay không, chưa biết chừng khi cô nổi tiếng thì nhà họ Tạ còn phải cầu cô trở lại!
Ba người nói chuyện một lúc, thấy Tạ Vọng Sóc ngáp mấy cái, hiển nhiên là mệt mỏi.
Cố Khanh biểu thị đã tối rồi, muốn cùng Tạ Giác ra ngoài đi dạo, cũng vừa lúc cho Tạ Vọng Sóc nghỉ ngơi.
Thật ra sau khi Cố Khanh và Tạ Giác ra ngoài, Tạ Vọng Sóc không ngủ.