“Anh!” Cố Khanh vừa xuống máy bay đã thấy anh hai tới đón mình đương nhiên là rất vui vẻ.
Tạ Giác nghe thấy Cố Khanh gọi mình thì tỉnh táo lại, vuốt tóc của cô, nhận lấy vali màu đỏ từ tay Khương Mặc Ngôn, tiện thể lườm con heo tính ủi cải trắng nhà mình, cũng không thèm chào hỏi đối phương một tiếng.
Tạ Giác nắm tay Cố Khanh:
“Em mệt không? Vốn không muốn kêu em đến gấp như vậy, nhưng cha nằm viện”
Cố Khanh ngắt lời Tạ Giác:
“Cha nằm viện ạ? Cha bị bệnh hay là ác hóa?”
Tạ Giác thấy bộ dạng sốt ruột của Cố Khanh thì nhanh chóng giải thích: "Không có ác hóa, chỉ là ông nội qua đời, cha quá đau lòng cho nên ngã bệnh."
“A, ra là vậy.” Cố Khanh thở phào một hơi, không phải thứ màu đen cắn nuốt khí trong người ác hóa thì tốt rồi.
Tạ Giác dắt Cố Khanh đi tới cạnh xe, chỉ hướng Khương Mặc Ngôn:
“Cậu ta?”
Cố Khanh thế này mới tỉnh táo lại, phát hiện Khương Mặc Ngôn lẳng lặng đi theo tới đây, nói:
“Anh ấy lo lắng em dọc đường đi gặp chuyện, cố ý cùng em trở về.”
Tạ Giác phát hiện em gái có vẻ hơi thân thiết với Khương Mặc Ngôn thì cau mày, chĩa mũi dùi vào Khương Mặc Ngôn:
“Trong báo cáo mới đây của Lệ Hoan có nói là thành phố S nhiều công tác, có thiếu người không? Khanh Khanh xin phép vì có chuyện, sao cậu cũng đi theo?”
Nếu là lúc bình thường, trong bộ môn có xin phép hay không chẳng là gì với Tạ Giác, dù sao trong ngành có nhiều người treo danh nghĩa chứ không làm việc, xin phép không phải chuyện nghiêm trọng gì. Lúc này chẳng qua là vì Khương Mặc Ngôn đi theo em gái trở về khiến anh ấy khó chịu.
Thật sự không thể trách ngữ khí của Tạ Giác hơi hằn học, dù sao bất kỳ ai khi biết có người muốn ủi em gái mình, không có ông anh nào thân thiện nổi.
Hơn nữa là Tạ Giác đồng ý phái Khương Mặc Ngôn đến chi nhánh thành phố S.
Anh ấy không ngờ rõ ràng lúc gặp nhau ở thủ đô còn chưa quen thuộc, mới đến thành phố S không bao lâu mà Khương Mặc Ngôn đã có thể cùng Cố Khanh trở về, với người anh quá thương yêu em gái như Tạ Giác thì điều này là không thể chấp nhận được.
Đối với sắc bén ẩn chứa trong giọng nói của Tạ Giác, Khương Mặc Ngôn dường như không cảm giác được, thản nhiên mỉm cười nói:
“Cha mẹ trong nhà lo lắng nên tôi trở về một chuyến để họ yên lòng.”
Khương Mặc Ngôn nói xong lại nhìn về hướng Cố Khanh: “Khanh Khanh, nếu anh của cô đến đón thì tôi không đưa cô về, tôi đi trước.”
“À, được!” Cố Khanh gật đầu, bởi vì Khương Mặc Ngôn bỗng nhiên kêu ‘Khanh Khanh’ khiến cô cảm thấy mặt mình hơi nóng ran.
Sau khi Khương Mặc Ngôn rời đi, Tạ Giác mang theo Cố Khanh lên xe rời khỏi sân bay.
“Anh, bây giờ chúng ta đi nơi nào?" Cố Khanh hỏi.
Cố Khanh muốn đi bệnh viện thăm cha, khi chưa tự mình kiểm tra tình trạng sức khỏe của cha thì cô không cách hoàn toàn yên tâm.
Còn về chuyện của ông cụ, nói thật lòng, Cố Khanh chưa từng gặp mặt nên nỗi buồn cũng có hạn.
"Tự nhiên là đi bệnh viện." Tuy rằng bệnh viện kiểm tra nói Tạ Vọng Sóc chỉ là đau lòng quá độ nên tạm thời suy sụp, nhưng Tạ Giác vẫn cương quyết yêu cầu Tạ Vọng Sóc nằm viện vài ngày.
Ở lại bệnh viện, một mặt là muốn khiến Tạ Vọng Sóc tu dưỡng, có nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc. Mặt khác là để tránh hết những chuyện phiền lòng của nhà họ Tạ.
Tạ lão gia không phải bình thường tử vong.
Người phát hiện đầu tiên là con trai cả của ông cụ, Tạ Vọng Thư.
Nghe nói trưa hôm đó lão gia ở trong phòng sách đọc sách như mọi khi.
Tới giờ ăn cơm chiều, chờ mãi không thấy lão gia xuống dưới nên Tạ Vọng Thư lên lầu kêu.
Không ngờ khi mở cửa phòng sách thì nhìn thấy lão gia ngồi trên ghế, mắt trợn to, thất khiếu chảy máu, đã chết.
Làm thế gia huyền học, Tạ Vọng Thư nhìn thấy kiểu chết không bình thường của lão gia đương nhiên lập tức bói toán nguyên nhân chết.
Tiếc rằng bà ta không bói ra được gì.
Tạ Vọng Sóc nhận được tin cũng chạy tới, thấy cảnh di thể của lão gia bị bọn họ nâng xuống.