Một kích không trúng, Tiểu Quỷ đánh ra trảo thứ hai.
Khi Cố Khanh ngăn cản trảo thứ hai thì Tiểu Quỷ há to miệng phun ra một luồng sương mù màu đỏ máu.
"Có độc!" Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Khanh, cô nhanh chóng né qua trong đường tơ kẽ tóc.
“Con mụ kia, xem tao có giết mày không!”
Trong lúc Cố Khanh chuyên tâm ứng đối Tiểu Quỷ, không biết ông hai Châu trốn tới sau lưng cô từ bao giờ. Thấy Cố Khanh đưa lưng về phía mình, ông hai Châu cầm con dao rọc giấy đâm ra.
"Cố Khanh!"
Cố Khanh chỉ nghe đến tiếng kêu sốt ruột của Khương Mặc Ngôn, quay đầu lại phát hiện ông hai Châu cầm dao rọc giấy, khóe miệng chảy máu khó tin nhìn ngực mình.
Mũi dao ló ra từ ngực của ông ta, phía sau là bà vợ vừa rồi bị mọi người bỏ qua.
Vợ của ông hai Châu nói:
“Ông hại tôi, tôi giết ông, hai chúng ta huề nhau.”
“Hai ơi!” Bà cụ thét chói tai, muốn xông lên nhưng bị hai cháu nội kéo lại.
Tùy theo ông hai Châu ngã xuống đất, Tiểu Quỷ cư nhiên cũng phát ra một tiếng hét thảm, Cố Khanh phát hiện thực lực của nó suy yếu rất nhiều.
Cố Khanh không ngừng tiêu hao, thêm vào Khương Mặc Ngôn liên tục gia cố phong ấn, Tiểu Quỷ chung quy không địch lại, cuối cùng bị Cố Khanh một kiếm đâm thủng, chậm rãi tan biến.
Hai người áp vợ của ông hai Châu quay về Bộ Đặc Dị, người của cục cảnh sát kế bên cũng đến.
Ông hai Châu bị đâm thủng tim, không cứu sống được.
Cho nên vợ của ông hai Châu chẳng những mang tội lạm dụng thuật Yếm Thắng, còn có ôtị giết người.
Sau khi giao người cho Lệ Hoan, Cố Khanh đi ra Bộ Đặc Dị, thở hắt ra.
Bỗng nhiên điện thoại reo chuông, Cố Khanh xem màn hình, là anh hai Tạ Giác.
Cô bắt máy.
Giọng của Tạ Giác hơi trầm thấp:
“Khanh Khanh, em có thể đi thủ đô ngay không?”
Bàn tay Cố Khanh siết chặt di động, hỏi:
“Xảy ra chuyện gì rồi sao?"
Cố Khanh rất lo lắng, không lẽ thân thể của cha đã
“Nhà họ Tạ xảy ra chuyện, ông nội đi." Tạ Giác nói.
Cố Khanh sửng sốt.
Ông nội trên danh nghĩa, người luôn không chịu thừa nhận của cô, đã qua đời?
Cố Khanh cưỡi máy bay suốt đêm đến thủ đô.
Đi cùng Cố Khanh còn có Khương Mặc Ngôn.
Thật ra Cố Khanh cảm thấy mình lớn như vậy, đi thủ đô không cần người theo cùng.
Nhưng Khương Mặc Ngôn tỏ vẻ, phát sinh chuyện lớn như vậy, sợ Cố Khanh bởi vì việc trong nhà mà tinh thần hoảng hốt, có anh bên cạnh sẽ an toàn hơn, quyết ý đi theo.
Người nhà của Khương Mặc Ngôn cũng quan tâm anh đi thành phố S công tác, vừa lúc trở lại thăm nhà, để bọn họ yên tâm.
Cố Khanh không mang theo mèo trắng và chó mực, phát hiện hai con thú thích đến gần nơi linh khí dày đặc, cô nghĩ mình đi vắng vài ngày nên thả chúng nó vào núi hoang.
Bởi vì Sơn Linh trở về, linh khí ở núi hoang đã khôi phục mấy phần.
Cố Khanh còn hỏi Khương Mặc Ngôn có muốn mang theo Sơn Linh không, nhưng anh cảm thấy mình đã khỏe mạnh, không cần Sơn Linh từng giây từng phút ở bên người bảo dưỡng, chẳng bằng cho nó ở nơi nó thích, tự do tự tại.
Cho nên Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn cưỡi máy bay đến thủ đô, trong khi đó một con chó mực cõng con mèo trắng, một cây hà thủ ô đen thui hình người mọc mấy mảnh lá cây xanh nằm trên lưng mèo, ba con tung tăng trong núi.
Phương tiện giao thông tiện lợi, chỉ vài tiếng Cố Khanh đã từ thành phố S đến thủ đô.
Tạ Giác chờ ở sân bay, anh ấy cố ý đến đón Cố Khanh.
Khi nhìn thấy Cố Khanh đi ra, Tạ Giác mới phát hiện cô không về một mình, một bóng dáng quen thuộc đi theo phía sau cô, Khương Mặc Ngôn.
Tạ Giác híp mắt lại, nhìn chằm chằm Khương Mặc Ngôn cầm hành lý giúp cô đi theo ở đằng sau, phát hiện khi đi đường Khương Mặc Ngôn luôn nhìn Cố Khanh, trong lòng anh ấy có chút suy đoán.
Thằng nhóc Khương Mặc Ngôn này giỏi đấy, lúc trước nói với mình là mới bắt đầu tu luyện huyền học, không đủ thực lực nên muốn đi chi nhánh để tu luyện.
Nay xem ra tên này đã ôm ý đồ xấu sẵn rồi, thấy Lệ Hoan gửi lên báo cáo thiếu người thì cố ý xin đi thành phố S để đến gần em gái của mình!