Nhìn khói đen dày đặc trên người Tiểu Quỷ thì hiển nhiên nó là Tiểu Quỷ tội nghiệt sâu nặng, đã hại nhiều người, ngay cả siêu độ đều không cách nào cứu nó.
Biện pháp tốt nhất là hồn phi phách tán.
“Hai người kia trông khá ngon, ta có thể ăn bọn họ không?”
Nghe lời này, giống như nó không quan tâm mặt dây chuyền Phật ở trong tay Cố Khanh.
Hơn nữa Tiểu Quỷ biết nói tiếng Trung, không lẽ là quỷ Trung Quốc?
Nơi đây chỉ có Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn và ông hai Châu nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Quỷ.
Biểu cảm xem họ là thức ăn của Tiểu Quỷ khiến Cố Khanh, Khương Mặc Ngôn cùng lộ vẻ mặt chán ghét.
Biết chính mình đã bại lộ, ông hai Châu không thèm giả vờ nữa:
“Trừ mẹ và hai con trai của ta, ngươi hãy xử hết những người khác, sau này ngươi muốn ăn ai ta đều sẽ giúp ngươi."
Sắc mặt của Cố Khanh tối sầm, ý tứ trong lời nói của ông hai Châu dường như ông ta đã mớm nhiều ‘thức ăn’ cho Tiểu Quỷ.
“Quyết định vậy đi.” Tiểu Quỷ vừa dứt lời đã xông đến Khương Mặc Ngôn.
Tại sao giữa Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, Tiểu Quỷ chọn giải quyết anh trước?
À thì có lẽ ở trong mắt Tiểu Quỷ thì Khương Mặc Ngôn trông yếu gió hơn Cố Khanh nhiều.
Cố Khanh thương hại nhìn bóng dáng của Tiểu Quỷ.
Một khí thể to lớn chui ra khỏi thân thể của Khương Mặc Ngôn, anh vẫn giữ hình người nên linh lực quanh thân rất yếu, nhưng trên tay có thêm một sợi xích.
Đó là vũ khí của Khương Mặc Ngôn ở trạng thái linh hồn, hiện tại có thể gọi ra vũ khí khi còn ở hình người.
Khương Mặc Ngôn cầm xiềng xích mắt lạnh nhìn Tiểu Quỷ xông đến, chuẩn bị dùng sự thực chứng minh thực lực hiện tại của mình.
Nào ngờ Tiểu Quỷ thoạt trông chỉ cao cỡ nửa người, trên thực tế tuổi tác không biết đã bao nhiêu cư nhiên phản ứng nhanh kinh người, cảm giác hơi thở bất đắc dĩ từ Khương Mặc Ngôn, nó lập tức quay đầu lao về phía Cố Khanh.
"Ngươi dám!" Khương Mặc Ngôn nhanh chóng ném sợi xích ra, xiềng xích kéo dài bay thẳng đến giữa lưng của Tiểu Quỷ.
Tiểu Quỷ xoay người khiến Cố Khanh chắn ở phía trước sợi xích, buộc sợi xích rút về.
Sau đó móng vuốt đen như mực chộp về phía Cố Khanh.
Cố Khanh vận chuyển linh lực, muốn phá hư mặt dây chuyền, ngạc nhiên phát hiện mặt dây chuyền này dường như không phải thứ chứa đựng Tiểu Quỷ mà là đại sư Thái Lan chuyên môn dùng để trấn áp Tiểu Quỷ.
“Hì hì, con nhỏ kia, sao không ra tay? Hủy mặt dây chuyền này là ta sẽ hồn phi phách tán.” Tiểu Quỷ nghiêng đầu, lại vươn ra móng vuốt.
Cố Khanh rốt cuộc hiểu tại sao Tiểu Quỷ luôn mồm đòi ăn bọn họ nhưng toàn dùng chiêu giả, mục đích là khiến Cố Khanh hủy mặt dây chuyền Phật, hoàn toàn giải phóng cho nó.
Cố Khanh ném mặt dây chuyền cho Khương Mặc Ngôn, nói:
“Hãy gia cố phong ấn trên đó.”
"Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn. Quảng tu ức kiếp, chứng ngô thần thông... Tụng trì vạn biến, thân hữu quang minh... Quỷ yêu tang đảm, tinh quái vong hình... Thiên chi quang địa chi quang nhật nguyệt tinh chi quang phổ thông chi đại quang quang quang chiếu thập phương!"
Tùy theo Cố Khanh lẩm bẩm, ánh sáng vàng bao phủ quanh người cô, kiếm gỗ đào ở trong tay cũng nhuốm màu vàng.
“Thần chú kim quang!”
Tiểu Quỷ nghiến răng nghiến lợi, nhìn thấy Khương Mặc Ngôn cư nhiên thật sự nghe lời của Cố Khanh bắt đầu gia cố phong ấn, nó biết mình không thể chờ đợi tiếp nữa.
Khói đen càng dày đặc ngưng tụ lại, rõ ràng là ban ngày nhưng căn phòng bất chợt tối xuống.
Ông chủ Châu và hai vệ sĩ che chở Văn Tuệ ở trong góc.
Bà cụ che trước mặt hai cháu nội trốn ở góc khác.
Vợ của ông hai Châu không trốn đi, sắc mặt dữ tợn nhìn ông ta.
Cố Khanh niệm thần chú quang minh nhưng còn ngại không đủ, lại lấy ra lá bùa Ngũ Lôi dán lên kiếm.
Kiếm gỗ đào được phủ ánh sáng vàng lại có tia điện quấn quanh xẹt đùng, trông hơi rùng rợn.
Nhìn khói đen bao bọc móng vuốt đánh tới, Cố Khanh lập tức giơ kiếm gỗ đào xông lên.
Bốp!
Kiếm gỗ đào và móng vuốt đen va chạm, tia chớp lấp lóe phát ra tiếng kim loại va chạm.