Ý thức được cuối cùng ông chủ Châu vẫn tha cho bọn họ, ông hai Châu lật đật đứng lên, muốn nâng mẹ mình, mang theo con rời đi.
Trước khi đi, ông hai Châu do dự nhìn vợ, tràn đầy không nỡ và không nhẫn tâm.
Vợ của ông hai Châu giống như nhận mệnh, ôn nhu nhìn chồng:
“Anh đi đi, đừng làm lần thứ hai, chăm sóc tốt hai đứa nhỏ, chăm sóc tốt chính mình "
Nhưng Cố Khanh không hứng thú tiếp tục nghe những lời tình cảm đó.
“Ông chủ Châu định để họ đi đơn giản vậy sao?”
“Ý của Cố đại sư là?” Ông chủ Châu hoang mang, chẳng phải Cố Khanh nói kẻ thi thuật là người bị cắn ngược sao?
Cố Khanh huơ cái hộp:
“Ông chủ Châu hãy ngẫm lại tìm được thứ này ở đâu?”
Ông chủ Châu chợt hiểu ra:
“Thằng hai, mày dám gạt tao!”
Ông hai Châu run chân:
“Anh trai, em đâu lừa anh cái gì!”
Ông chủ Châu chỉ hướng hộp sắt:
“Đào lỗ ở đầu giường giấu đồ là thói quen từ nhỏ của mày, búp bê vải kia là tìm thấy trong đó, mày dám chối là không biết gì?!”
Ông chủ Châu tức điên, vừa rồi ông ấy bị bộ dạng tình thâm chưa từng thấy của em trai che mắt.
Đồ vật giấu ở nơi em trai thường giấu đồ, có lẽ nào em trai hoàn toàn không biết gì?”
Thấy ông hai Châu nhìn qua, bà vợ vội nói:
“Anh ấy thật sự không biết gì, từ đó về nhà đều là tôi giữ hết tiền trong nhà, là tôi bỏ đồ vào chỗ đó!”
Cố Khanh giao vợ của ông hai Châu cho Khương Mặc Ngôn trông chừng, cô tiến lên hai bước, nhìn ông ấy:
“Là ông hai Châu phải không?”
Ông ta gật đầu:
“Chào đại sư.”
Cố Khanh giống như tùy ý hỏi một câu:
“Ông nói là căn bản không biết vợ của mình làm cái gì?”
Ông hai Châu tiếp tục gật đầu: “Đại sư, tôi thật sự không biết gì cả. Tôi là người bình thường, sao mà hiểu mấy thứ này?”
“Vậy sao?” Cố Khanh cười đầy bí hiểm: “Nhưng trừ ông ra, có ai tăng thêm tài vận vào trận phong thủy bày trong nhà mình? Dù sao vợ của ông không thích ông đánh bạc, hẳn là sẽ không giúp ông bố trí loại trận phong thủy như vậy đúng không?”
Ông hai Châu ấp úng:
“Cái đó”
Cố Khanh nhìn qua khóe mắt để ý khi nói về trận phong thủy tụ tài thì vợ của ông hai Châu lộ vẻ mặt mờ mịt, cô đã hiểu rõ chuyện này.
Ông hai Châu nghĩ ra một cái cớ:
"Ước chừng là vợ sợ tôi thua quá nhiều liên lụy bọn nhỏ nên bày trận chiêu tài cho tôi.”
Cố Khanh cười ám chỉ:
“Vậy sao, hai người đúng là vợ chồng tình thâm."
Ông hai Châu cười nói:
"Đại sư, tuy rằng vợ của tôi làm chuyện sai lầm, nhưng dù gì là vì tôi và gia đình, tôi không thể nào trách vợ được!”
Cố Khanh bỗng nhiên tiến lên, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai giật đứt thứ ông hai Châu đeo trên cổ, ông ta chưa kịp giật lại thì Cố Khanh đã tung một câu nhẹ hẫng:
“Nếu vợ chồng tình thâm thì tại sao ông nhẫn tâm nuôi Tiểu Quỷ mê hoặc vợ mình?!”
Mấy người xung quanh giật mình như bị sét đánh.
Bà cụ quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn Cố Khanh:
“Nuôi Tiểu Quỷ?”
Ông chủ Châu lập tức hiểu ý tứ của Cố Khanh, kẻ đứng sau màn thuật Yếm Thắng rất có thể không phải em dâu mà chính là ông hai Châu!
Vợ của ông hai Châu là người bị đả kích lớn nhất.
Lời nói của Cố Khanh giống như đẩy ra một lớp sương mù trong lòng bà ta.
Rõ ràng bà ta đã tràn ngập phẫn hận khi ông hai Châu hết lần này đến lần khác đánh bạc không không không, bà ta yêu ông hai Châu, yêu gia đình, sẵn lòng làm tất cả vì gia đình này
Trong đầu giống như có hai người tí hon đang đánh nhau, vợ của ông hai Châu ôm đầu, bà ta lại bị đau đầu.
Sắc mặt ông hai Châu u ám gằn giọng:
“Trả đồ lại cho tôi!”
Cố Khanh nhìn thứ trên tay, em, là mặt dây Phật của Thái Lan, thứ nuôi Tiểu Quỷ.
Nhìn lại ông hai Châu, một con Tiểu Quỷ nằm sấp trên đầu ông ta, không thể nhìn ra bộ dạng vốn có của nó, gầy trơ cả xương, chỉ có cái đầu to, biểu cảm dữ tợn nhìn Cố Khanh, nó còn chảy nước miếng.