“Anh, anh, chúng em sai rồi, anh tha cho vợ của em đi! Bà ấy đều làm vì em!”
Ông hai Châu quỳ xuống đất, dập mạnh đầu xuống sàn.
“Anh, em cầu xin anh, sau này chúng em không dám nữa!” Ông hai Châu liên tục dập đầu xuống sàn.
“Thằng cả, chuyện này vậy?” Đến hiện tại bà cụ còn mơ hồ: “Anh nói là vợ của thằng hai nguyền rủa người?”
Bà cụ lại nhìn con dâu thứ hai ngã xuống đất phun máu:
“Tại sao nó phải làm như vậy?”
“Mẹ! Rốt cuộc mẹ có hiểu không? Mẹ hỏi ngày sinh tháng đẻ của Văn Tuệ giúp bọn họ là cho họ phương tiện hại Văn Tuệ! Bọn họ muốn giành tài sản của con!”
Ông chủ Châu vuốt mặt, tại sao ông ấy gặp một bà mẹ vừa hồ đồ vừa thiên vị như vậy!
Bà cụ sốt ruột nói:
“Chuyện chuyện này không thể đâu thằng cả! Dù đúng thì là vợ thằng hai làm, thằng hai và con của nó không liên quan!”
Bà cụ nhìn con thứ hai vẫn đang dập đầu đến mức trán bắt đầu đổ máu, lòng vừa lo lắng vừa đau.
Lúc này bà cụ đổ hết tội lên người con dâu thứ hai.
Vợ của ông hai Châu nhìn chồng dập đầu van xin cho mình, đáy mắt lóe tia sáng dịu dàng.
Đau đớn dồn dập đã trôi qua, bà ta cảm thấy đỡ hơn nhiều, chẳng qua tổn thương bị cắn ngược vẫn còn, phỏng chừng nửa đời sau trái tim sẽ thường bị đau nhói.
“Đúng vậy, đều là tôi làm. Tôi muốn lót đường cho con trai của mình.” Vợ của ông hai Châu trực tiếp thừa nhận: “Đều là tôi làm hết, tất cả bọn họ không hay biết gì, anh muốn trả thù thì nhằm vào tôi là được, ông hai Châu và các con của tôi đều không biết."
Hai đứa con trai của ông hai Châu co rúm ở một bên, không dám nói đỡ cho mẹ một câu, sợ bị mẹ liên lụy, không thể ôm chân bác cả.
Đối diện tình huống như vậy, ông chủ Châu hiện tại lại cảm thấy có chút hóc búa.
Hiển nhiên mẹ bị lừa, bà cụ lấy ngày sinh tháng đẻ của Văn Tuệ nhưng không biết là để hại người, bà cụ dù sao là mẹ của ông ấy.
Nhưng chuyện của Văn Tuệ có chút quan hệ với mẹ.
Gia đình em trai thì ông chủ Châu sẽ không chừa chút tình cảm nào, tốt nhất hai nhà về sau không cần gặp mặt.
Nhưng nhìn em trai dập đầu cầu xin mình tha cho em dâu, ông chủ Châu vừa cảm thấy ức chế vừa khó chịu, lẽ nào ông hai Châu là người si tình?
“Thằng cả, sau này tôi không bắt buộc anh và Văn Tuệ nữa, thôi thì hãy tha cho gia đình em trai của anh đi! Hay là, về sau tôi không cần anh dưỡng già nữa, anh để cho thằng hai nuôi tôi, tha cho họ đi.”
Bà cụ cho rằng dù con dâu thứ hai tổn thương Văn Tuệ, nhưng bà ta đã sinh hai đứa cháu cho nhà họ Châu, đó là có công. Văn Tuệ là gà mái nhiều năm không đẻ trứng, bà cụ rất ghét.
Đến nay ông chủ Châu vẫn chưa công bố tin Văn Tuệ mang thai, hoặc nên nói trước khi đứa bé chào đời thì ông ấy không định cho đám người nhà của mình biết.
Chờ giải quyết xong những chuyện này ông chủ Châu sẽ mang Văn Tuệ đi nước ngoài nghỉ dưỡng một thời gian, cho bà ta yên ổn sinh con, tránh những chuyện phiền lòng này.
Dù rất hận gia đình em trai mơ ước tài sản của mình, muốn hại vợ mình, nhưng khi ông hai Châu không ngừng dập đầu thì ông chủ Châu vẫn là không tránh khỏi có chút mềm lòng.
Ông ấy nhìn em trai quỳ dưới đất:
“Sau này hai nhà chúng ta đừng qua lại, tôi sẽ đúng hạn gửi tiền sinh hoạt của mẹ qua, nhưng chuyện khác thì tôi không quản nửa.”
Ông chủ Châu lại chỉ hướng em dâu:
“Cô ta dùng biện pháp âm độc như vậy hại người, nhất định phải nhận được trừng phạt. Quốc gia sẽ nói cho cô ta biết nên nhận trừng phạt gì.”
Ý tứ là phải giao vợ của ông hai Châu cho Bộ Đặc Dị xử trí.
Ông ấy lại chỉ hướng cửa nói: “Các người đi đi, về sau đừng đến nữa, hai anh em chúng ta từ nay cắt đứt quan hệ!”
Về sau người nhà của ông ấy chỉ có Văn Tuệ và con của họ.
“Rồi rồi, chúng tôi đi ngay!”