Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 377: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 377: Vô Đề

Nhìn bộ dạng này của Tiểu Khiết, mọi người đều hiểu bà ta có vấn đề về tâm lý, đã điên.


Ông chủ Châu lấy điện thoại ra, bấm một số điện thoại.


Rất nhanh, một đám cảnh sát tới cửa mang Tiểu Khiết đi.


Lúc đi Tiểu Khiết còn đang không ngừng nói: “Chúng ta giống nhau, chúng ta giống nhau!”


Nghe khiến người sởn gai ốc.


Tiểu Khiết bị cảnh sát mang đi.


A Mẫn mất hồn mất vía cũng rời khỏi, bà ta cần về nhà xác nhận lại số hoa trà mà Tiểu Khiết tặng cho mình phải chăng có vấn đề.


Chờ cảnh sát đi hết, đóng cửa lại, ông chủ Châu xoay người nói:


“Được rồi, giải quyết xong một chuyện, chúng ta nên xử lý việc thứ hai.”


Vốn bởi vì chuyện của Tiểu Khiết để lại bóng ma trong lòng bà cụ, vợ chồng ông hai Châu, giờ thì dự cảm không may càng đậm hơn.


“Mẹ.” Ông chủ Châu nhìn mẹ của mình: “Mẹ hãy nói thật với con, mấy ngày hôm trước mẹ thừa dịp con không ở, mang theo gia đình thằng hai tới cửa rốt cuộc làm gì?!”


Bà cụ ít khi thấy bộ dạng nghiêm túc không chút nụ cười của ông chủ Châu.


“Thằng cả!” Bà cụ nói: “Tại tại mẹ lo cho con thôi! Nhìn con xem, đã tới tuổi này rồi mà trong nhà không có một đứa nhỏ, nên mẹ mới muốn cho nhà thằng hai đưa một đứa qua làm con nuôi cho con”


“Ồ?” Ông chủ Châu hỏi: “Ngoài chuyện này ra, mẹ không làm gì khác sao?”


Môi bà cụ mấp máy:


“Mẹ mẹ hỏi ngày sinh tháng đẻ của Văn Tuệ, muốn tìm đạo sĩ của Thanh Hư Quan trên núi xem bói cho hai đứa, xem hai đứa rốt cuộc có con được hay không.”


Ông chủ Châu từng bước ép hỏi:


“Nhiều năm qua chưa từng nghĩ tới xem bói, tại sao mẹ đột nhiên nhớ đến?”


Bà cụ rốt cuộc phun ra một câu:


“Thì tại vợ thằng hai nói với mẹ là trong Thanh Hư Quan có một đạo trưởng rất linh nghiệm, từng có một người đàn ông không có con, đạo trưởng tính xong thì phán do không hợp bát tự với vợ, sau khi người đàn ông ly hôn cưới vợ mới, năm thứ hai đã ôm con trai!"


Ông chủ Châu nhìn về phía ông hai Châu và vợ run cầm cập:


“Hai người nói đi, muốn ngày sinh tháng đẻ của vợ tôi để làm gì?”


"Không, không có gì." Ông hai Châu nói: “Như mẹ nói, muốn đi đi hỏi đạo sĩ”


Vợ của ông hai Châu núp sau lưng chồng, không nói chuyện.


“Vậy à.” Ông chủ Châu ra hiệu Cố Khanh lấy ra một cái hộp sắt: “Vậy các người không biết cái hộp này là gì sao?”


Khoảnh khắc nhìn thấy chiếc hộp, ông hai Châu bản năng thốt ra một câu:


“Sao thứ này ở chỗ của anh!”


Sau đó ông hai Châu ý thức được bọn họ sớm đã bại lộ.


Ông ta cười khổ nói:


“Anh đã biết hết? Còn hỏi làm gì.”


Ông chủ Châu nhìn em trai, ánh mắt chẳng có một chút dao động:


“Tôi muốn nhìn xem chú định lừa tôi tới khi nào.”


Ông hai Châu thẳng thắn thừa nhận:


"Không cần hỏi, đều là em làm."


Nhìn em dâu luôn im lặng, ông chủ Châu biểu thị nếu không phải tra ra một số thứ không chừng ông ấy đã tin em dâu là người thành thật chẳng biết gì.


Ông chủ Châu không muốn nói nhiều với bọn họ, mẹ hồ đồ, em trai đến lúc này còn đang lừa mình.


Ông chủ Châu nhìn về hướng Cố Khanh: “Cố đại sư, trực tiếp phá giải đi!"


Nghe thấy ông chủ Châu kêu ‘Cố đại sư’, mấy người nhà họ Châu mới nhận ra ông ấy gọi người trẻ tuổi xa lạ này đến để làm gì.


Khương Mặc Ngôn ở bên cạnh đưa một cái thua nhỏ qua, Cố Khanh cẩn thận lấy búp bê vải ra khỏi hộp, sau đó dùng linh lực đốt cháy.


Văn Tuệ luôn được che chở ở phía sau cau mày, sau đó chân mày giãn ra, giống như có cái gì luôn trói buộc chính mình đã tán đi.


Nhìn búp bê vải rực cháy, ông chủ Châu nhìn về phía em trai và em dâu:


“Không biết các người có biết rằng nếu thuật Yếm Thắng bị phá giải, tất cả những gì trước đó sẽ cắn ngược kẻ thi thuật!”


Vừa dứt lời, ông hai Châu không kiềm được nhìn về hướng vợ mình, cùng lúc đó, vợ của bà ta phun ra búng máu, tiếp đó thét chói tai lăn lộn dưới đất.


Bình Luận (0)
Comment