Tiểu Khiết và A Mẫn ngồi ở sofa bên kia.
Ông chủ Châu mời hai người này đến là định giải quyết luôn một lần.
Vốn chỉ định kêu Tiểu Khiết lại đây, dù sao A Mẫn không liên quan gì chuyện này, nhưng sợ Tiểu Khiết sinh lòng cảnh giác, cho nên gọi A Mẫn tới luôn, lý do là trong nhà có việc vui, mời mọi người đến tụ hợp.
Lúc trước Cố Khanh và ông chủ Châu còn chưa trở về, A Mẫn và Tiểu Khiết vừa đi vào đã cảm thấy không khí không ổn.
Tiểu Khiết mỉm cười đến gần Văn Tuệ:
"Tiểu Tuệ, hôm nay kêu tụi này tới làm gì? Có chuyện vui gì thế?”
Tiểu Khiết chưa đi hai bước đã bị chặn lại, hai người được ông chủ Châu thuê không phải để trưng chơi.
Tiểu Khiết rưng rưng nước mắt giống như chịu uất ức gì lớn.
“Tiểu Tuệ, sao cậu”
Văn Tuệ quay mặt đi, không biết nên đối diện chị em thân thiết cũ này như thế nào.
A Mẫn định tiến lên, cũng bị ngăn cản.
Hai người đành phải ngồi ở một bên, chờ ông chủ Châu trở về.
Lúc Cố Khanh và ông chủ Châu về thì cũng là khi không khí trong nhà căng thẳng đến đỉnh điểm.
Bà cụ là người đầu tiên nổi giận:
“Thằng cả, anh làm gì thế hả? Kêu chúng tôi đến đây còn anh thì đi đâu?”
Đã tìm được đồ vật, ông chủ Châu đương nhiên không muốn lá mặt lá trái, trực tiếp lạnh lùng hừ một tiếng:
“Đi đâu? Đương nhiên là đi tìm chứng cứ!”
Lời này thốt ra, bà cụ, vợ chồng ông hai Châu và Tiểu Khiết đều chột dạ.
Chứng cứ? Chứng cứ gì?!
Để chuyện nhà họ Châu ra sau cùng, ông chủ Châu chuẩn bị giải quyết người ngoài trước.
Ông chủ Châu nói:
“Tiểu Khiết đúng không? Tôi biết cô, tôi là bạn tốt của vợ tôi, từng cùng A Mẫn đến nhà bà ta mấy lần.”
Tiểu Khiết mỉm cười nói:
“Đúng rồi, tôi và Tiểu Tuệ nói chuyện hợp nhau.”
Nhưng khi Tiểu Khiết nhìn về phía Văn Tuệ thì phát hiện Văn Tuệ không nhìn mình, khiến bà ta giật thót tim.
“Nếu vậy tại sao trong hoa trà cô đưa cho vợ của tôi có bỏ thuốc tránh trai?!” Giọng của ông chủ Châu rất nhẹ nhưng giống như gõ vào tim Tiểu Khiết.
Nụ cười đông trên mặt Tiểu Khiết.
Giọng khó tin của A Mẫn vang lên bên cạnh Tiểu Khiết:
“Anh nói gì? Trong hoa trà có cái gì?”
Thấy phản ứng đó của A Mẫn, Văn Tuệ chợt nhớ ra dường như đến hiện tại bà ta cũng không có con, còn bởi vì điều này mà ly hôn với chồng.
Bộp!
Một chồng tư liệu bị ném xuống trước mặt Tiểu Khiết.
Ông chủ Châu lạnh lùng cười:
“Cô giỏi lắm, chính mình vô sinh nên bị mẹ chồng bạo lực gia đình, sau khi ly hôn thì quay về nhà gây dựng sự nghiệp, tôi xem cô là người đàn bà thép. Nhưng tại sao cô hại vợ của tôi? Cô ấy đã làm gì có lỗi với cô? Nói cho tôi biết đi!”
Tiểu Khiết lạnh lùng nhìn tư liệu, cúi đầu, không nói chuyện.
A Mẫn lại giành cầm tư liệu lên xem.
Tiểu Khiết tặng hoa trà cho Văn Tuệ, cũng cho A Mẫn.
Bây giờ nhìn kết quả kiểm tra trong phần tặng cho Văn Tuệ có chứa thành phần tránh thai, vành mắt A Mẫn đỏ hoe.
A Mẫn túm lấy cổ áo của Tiểu Khiết:
“Là cô làm? Đúng không hả? Tại sao cô hại tôi? Tại sao? Năm đó lúc tôi ly hôn vì vô sinh, cô còn cố ý đến cùng tôi khóc ba ngày ba đêm, có phải cô cố ý đến xem cậu làm trò cười? Tại sao cô độc ác quá vậy?”
Tiểu Khiết rốt cuộc có động tĩnh: “Tôi ác à? Tôi thì thấy mấy người hư tình giả ý mới đúng!”
Trên mặt Tiểu Khiết tràn ngập hờ hững: “Ngày trước hai người biết tôi ly hôn, suốt đời không có con được, hai người thật sự lo lắng cho tôi sao?”
"Nếu thật sự lo lắng cho tôi thì mấy người đã chẳng vừa an ủi tôi vừa khoe chồng mình tốt với mấy người nhiều cỡ nào, cũng sẽ không chuyên môn mang tôi đi cô nhi viện mỉa mai tôi không có con!”
Lời này thốt ra, trên mặt A Mẫn và Văn Tuệ tràn ngập ngạc nhiên.
“Ha ha!” Trên mặt Tiểu Khiết tràn ngập nụ cười quái dị: “Hiện tại chúng ta đều không hạnh phúc, chúng ta cùng không có con, vậy thì mấy người không thể cười nhạo tôi nữa.”