Cô nói:
“Tốt nhất là ông đừng đụng vào nó.”
Ông chủ Châu ngẩn ra: “Tại sao?"
Cố Khanh chỉ vào búp bê vải, lại chỉ hướng hộp kim:
“Chắc ông cũng nhìn ra được đây là dụng cụ chứa của thuật Yếm Thắng, hiện tại búp bê vải này tương đương với vợ của ông, Văn Tuệ, nếu là không cẩn thận tổn thương búp bê vải thì trên người vợ ông cũng sẽ xuất hiện tổn thương tương tự.”
Cố Khanh thốt ra lời này khiến ông chủ Châu không dám động:
“Vậy Cố đại sư mau giải trừ giúp đi!”
Cố Khanh lại nói:
“Ông xác định muốn giải trừ ngay bây giờ sao? Thuật Yếm Thắng này ếm vợ của ông, nhưng sau khi giải trừ thì sẽ cắn ngược kẻ thi thuật.”
Nếu Cố Khanh giải trừ thuật Yếm Thắng, ai trong mấy người thân của ông chủ Châu bị cắn ngược thì khó đoán ra.
Ông chủ Châu quả nhiên chần chừ.
Ông ấy ngẫm nghĩ nói:
“Vậy chúng ta mang đồ vật qua, hỏi rõ vụ việc rồi tính.”
Cố Khanh gật đầu, lại bỏ đồ vào hộp, đóng nắp lại, sau đó dán bùa Phong Ấn lên nắp.
Lúc Cố Khanh và ông chủ Châu mang đồ về thì người đã có mặt đầy đủ trong nhà.
Ông chủ Châu có thể thừa dịp mẹ và gia đình tới nhà mình để mang theo Cố Khanh tìm đồ vật hiển nhiên có xếp tai mắt bên cạnh họ.
Mẹ của ông chủ Châu đeo vàng đeo bạc, tóc trắng lưa thưa chải ngay ngắn, cay nghiệt nhìn hướng Văn Tuệ ngồi trên ghế bên kia.
Khi bà cụ nhìn hai đứa cháu nội do con út sinh thì đổi thành biểu cảm bà nội hiền lành.
Gia đình em trai trông hơi rụt rè, bọn họ vừa mắt đỏ gia sản của ông chủ Châu, đồng thời cũng sợ ông ấy.
Đúng vậy, ông chủ Châu giàu, nhưng so sánh thì nhà ông hai Châu quả thực đều là người nghèo.
Ông chủ Châu giàu là thế nhưng chưa từng tiếp tế em trai nghèo khổ, bởi vì em của ông ấy là một con bạc, đã hao hết tất cả tín nhiệm của ông ấy.
Ông chủ Châu cũng từng giúp nhà em trai, tìm công việc cho hai vợ chồng. Nhưng hiển nhiên, bọn họ không hài lòng với công việc làm vất vả mà kiếm không bao nhiêu tiền.
Rất nhanh, ông hai Châu bởi vì bỏ bê công việc đánh bạc bị sa thải, may mà vợ vẫn làm việc.
Nhưng rồi chủ nợ tìm tới cửa.
Bị mẹ cầu xin quá, ông chủ Châu đành tìm công việc khác cho em trai còn nợ bài bạc.
Không lâu sau, em trai lại bị sa thải vì tụ tập đánh bài với đồng nghiệp.
Tới lúc ông chủ Châu biết thì em trai lại nợ tiền sòng bạc.
Nghĩ tình hai đứa cháu còn nhỏ, ông chủ Châu lại giúp trả nợ, nhưng cũng nói rõ đây là lần cuối cùng.
Ngoài mặt ông hai Châu đồng ý, nhưng không lâu sau lại lên cơn nghiện, lần này nợ tiền càng nhiều hơn.
Ông ta không thèm để trong lòng lời của ông chủ Châu, nghĩ rằng anh mình giàu như thế, trả nợ bài bạc cho mình thì có sao? Mà nếu anh trai không chịu thì mẹ sẽ buộc anh trai phải trả.
Nhưng lần đó ông chủ Châu không trả giúp nữa.
Ông ấy lòng dứt khoát, dù gia đình em trai quỳ ở trước mặt thì vẫn không chịu giúp, bị mẹ chửi là đồ bất hiếu ông ấy cũng không thỏa hiệp.
Cuối cùng là mẹ lấy ra tích góp nhiều năm, bán nhiều đồ vật mới trả hết nợ.
Từ đó về sau ông hai Châu yên phận rất nhiều, không phải không cờ bạc, chẳng qua tiền của ông ta bị vợ giữ, tiền mỗi ngày bị giới hạn, chỉ có thể cờ bạc nho nhỏ.
Những năm gần đây, ông chủ Châu thấy ông hai Châu yên phận rất nhiều nên không ngăn cản mẹ luôn lấy tiền của mình trợ cấp cho em trai.
Ông chủ Châu không ngờ hành vi này nuôi lớn lá gan của đám người đó.
Nhìn hai đứa cháu của ông ấy, một lớn một nhỏ, đứa lớn hai mươi tuổi, đứa nhỏ mười mấy tuổi.
Năm xưa cũng là hai đứa nhỏ mũm mĩm đáng yêu, nhưng bây giờ chúng đảo tròng mắt lộ rõ tham lam, đúng là người một nhà!
Văn Tuệ âm thầm che chở bụng của mình, ngồi ngay ngắn trên ghế. Hai người phụ nữ cao lớn thô kệch đứng bên cạnh, họ được ông chủ Châu mời tới bảo hộ Văn Tuệ.
Thấy ông chủ Châu và Cố Khanh trở về Văn Tuệ mới thở phào một hơi.