Đi nhà của mẹ ông chủ Châu trước.
Vì tiện cho người già lên xuống lầu nên ông chủ Châu cố ý chọn tầng một cho mẹ, gia đình em trai thì ở tầng trên.
Cố Khanh nhìn ông chủ Châu tiến lên, trực tiếp lấy ra chìa khóa mở cửa, lòng thầm nghi hoặc.
Dường như phát hiện ra thắc mắc của Cố Khanh, ông chủ Châu quay đầu nói:
“Hai tầng lầu này đều là tôi mua, đăng ký tên củam ẹ và em trai tôi. Nhưng bởi vì tôi bỏ tiền mua nhà, cũng một tay tôi trang hoàng nên để lại một xâu chìa khóa cho tôi, không ngờ dùng nó vào lúc này.”
Cố Khanh gật đầu, đi vào phòng.
Phong cách trang hoàng nhà cửa của người già khác với người trẻ tuổi, đều là gia cụ bằng gỗ đỏ, trông căn nhà rất dày nặng.
Đạo cụ của thuật Yếm Thắng sẽ tỏa ra tử khí, mắt của Cố Khanh rất dễ dàng phát hiện.
Nhưng Cố Khanh nhìn từng góc nhà của mẹ ông chủ Châu, cô không phát hiện có gì khác lạ.
Cố Khanh lắc đầu với ông chủ Châu, ra hiệu không tìm được.
“Ha ha.” Ông chủ Châu cười nhạt.
“Tôi biết ngay mà, bọn họ có thể xui khiến mẹ tôi lấy sợi tóc, móng tay, ngày sinh tháng đẻ của Văn Tuệ, nhưng kêu bà ấy nguyền rủa vợ tôi thì bà ấy nhát gan không dám làm.”
Ít nhất không phải mẹ mình ra tay, tuy có hiềm nghi là tòng phạm nhưng trong lòng ông chủ Châu dễ chịu rất nhiều.
Hai người lên lầu, đi nhà em trai của ông chủ Châu.
Khác với nhà mẹ của ông ấy, đồ vật trong căn nhà trừ lúc trước ông chủ Châu mua cho một số đồ điện thì không tăng thêm thứ gì đáng giá, nhà của em trai trông giàu sang hơn, tràn ngập không khí nhà giàu mới nổi.
Cố Khanh nhìn một vòng, từ tượng Thần Tài thờ phía đông, hoặc trận Tụ Tài bày trong phòng ngủ chính đều có thể nhìn ra nhà em trai ông ấy hiển nhiên hiểu biết về huyền học hơn.
Ông chủ Châu hỏi:
"Cố đại sư, thế nào? Có phát hiện gì không?”
Cố Khanh gật đầu, chỉ hướng giường lớn trong phòng ngủ chính:
“Làm hiền ông chủ Châu kéo giường này qua một bên đi."
Ông chủ Châu lên tiếng, kéo giường ra.
Đống thịt mỡ trên người ông chủ Châu cũng có chút năng lượng, ông ấy gồng sức đẩy, giường dịch chuyển sang bên cạnh.
Cố Khanh đi tới đầu tường phía đông vốn bị giường chặn. Căn phòng dán giấy tường, nơi bị giường chặn lộ ra mấy cục gạch.
Nhẹ rút ra cục gạch ở chính giữa, bên trong tối om, hiển nhiên cất giấu đồ vật.
Ông chủ Châu cười gằn:
“Không ngờ qua nhiều năm, thói quen thích đào lỗ trong nhà còn chưa sửa!”
Trong giọng nói tràn ngập trào phúng.
Cố Khanh suy nghĩ một hồi, lấy khăn tay ra khỏi túi xách, bao tay lại rồi thò vào trong hốc tìm kiếm.
Cố Khanh lấy ra một cái hộp sắt.
Mở hộp sắt ra, bên trong có ba thứ.
Một cuốn sổ tài khoản, một búp bê bằng vải và một hộp kim.
Ông chủ Châu cầm lên sổ tài khoản trước, mở sổ ra liền hiểu tại sao nhà em trai vội vã muốn hại vợ của ông ấy.
Trong sổ tài khoản hầu như không còn tiền.
Ông chủ Châu đã tính sơ, tuy ông ấy trước đến giờ không cho tiền nhưng gia đình em trai có nhà ở, không chịu áp lực tiền thuê nhà, chỉ cần em trai và em dâu chăm chỉ làm việc, cộng thêm mẹ dăm ba hôm lại lấy tiền mà ông ấy hiếu kính mang đi trợ cấp cho em trai, trình độ sinh hoạt tuyệt đối thoải mái hơn người bình thường.
Nhưng hiện tại sổ tài khoản chỉ có hai mươi nghìn khối, hiển nhiên là bị em trai mê bài bạc thua sạch tiền.
Ông chủ Châu không suy nghĩ nhiều cũng biết mưu tính của bọn họ.
Hại Văn Tuệ trước, bởi vì bọn họ biết bà ta là mạng sống của Châu Minh Hạo!
Nếu Văn Tuệ bị gì thì ông chủ Châu tuyệt đối không chịu nổi, không chừng sẽ mượn rượu tiêu sầu, không chừng sẽ ngã bệnh., sau đó cho gia đình em trai có cơ hội.
Với mẹ già thì có lẽ là có lý do khác, vì dù thiên vị cỡ nào, mẹ ruột không thể nào đồng ý hại con trai ruột của mình.
Ông chủ Châu giơ tay định cầm búp bê vải trong hộp lên, bị Cố Khanh kịp thời ngăn trở.