Mục tiêu của Cố Khanh là một ngày nọ có thể vẽ ra bùa Khô Mộc Phùng Xuân, có thể hoàn toàn giải quyết vấn đề trong thân thể của cha mình.
Quả nhiên, dán bùa Nhuận Vũ vào khiến sắc mặt của Văn Tuệ hồng hào một chút.
Cố Khanh lại ném quả bom lớn:
"Bà Châu đã có bầu, tốt nhất đừng để cảm xúc quá mức kích động.”
“Cô nói gì? Cô nói tôi mang thai?" Văn Tuệ bắt lấy cổ tay của Cố Khanh, sức lực lớn đến mức không giống như là người phụ nữ yếu đuối.
Cố Khanh cảm nhận được Văn Tuệ kích động, vội gật đầu, nói:
“Chắc là bà có bầu, chẳng qua đứa bé còn nhỏ, phải qua một khoảng thời gian mới có thể kiểm tra ra."
Cố Khanh có thể phát hiện là bởi vì mơ hồ nhìn thấy dao động linh hồn mới ở phần bụng của Văn Tuệ.
Ông chủ Châu đã bị bi thương lớn và vui mừng lớn ngày hôm nay làm ngớ người, ông ấy ngẩn ngơ nhìn Văn Tuệ, qua thật lâu vẫn đờ đẫn.
Đợi đến khi hai vợ chồng rốt cuộc phản ứng lại, hơn bốn mươi tuổi, bọn họ rốt cuộc có con, hai người ôm nhau, lặng lẽ chảy dòng lệ.
Lại qua một lúc Văn Tuệ mới nhớ ra:
“Trong khoảng thời gian này vì mẹ chồng thường đến tìm tôi nói chuyện, trong lòng khó chịu nên không có tâm trạng phẩm trà."
Ông chủ Châu nghe hiểu.
Cố Khanh khiến bọn họ đi kiểm tra trong hoa trà có thành phần tránh thai hay không, mẹ của ông ấy đến khiến vợ không có tâm tư pha trà, ngược lại nhờ thế mà Văn Tuệ thành công mang thai.
Chỉ có thể nói đây đúng là ý trời!
Ông chủ Châu điều chỉnh tâm trạng, đầu tiên xác nhận an toàn của vợ và con:
“Đại sư, Tiểu Tuệ và đứa nhỏ không sao chứ?”
Cố Khanh chỉ hướng bùa ngọc trên cổ bà ta:
“Có bùa ngọc bảo vệ, mấy ngày này sẽ không sao.”
Ông chủ Châu gật đầu, trên khuôn mặt mập mạp tràn ngập dữ tợn:
"Vậy thì tốt, tôi sẽ đi tra, xin cho tôi hai ngày. Đến lúc đó mời hai vị lại tới một chuyến, hoàn toàn giải quyết vấn đề giúp tôi!”
Có rất nhiều thứ cần ông chủ Châu điều tra.
Trừ hoa trà mà Tiểu Khiết đưa tới, còn có mẹ và gia đình em trai của ông ấy.
Ông chủ Châu không tin mẹ của mình hoàn toàn thiên vị em trai, một chữ bẻ đôi không biết bỗng nhiên học được thuật Yếm Thắng và bày trận Mê.
Chuyện này chắc chắn có liên quan nhà em trai!
Cách hai ngày, quả nhiên ông chủ Châu gọi điện thoại tới, lại mời Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đến nhà.
Khi hai người tới thì trong nhà chỉ có vợ chồng ông chủ Châu.
Ông chủ Châu biểu thị người còn chưa đến đông đủ.
"Cố đại sư, tôi có thể nhờ ngài giúp một việc được không?” Ông chủ Châu xem Cố Khanh là người dẫn đầu Khương Mặc Ngôn.
"Chuyện gì?" Cố Khanh nghi hoặc hỏi.
“Tôi đã tra gần ra hết, nhưng tôi là người bình thường nhất định là không nhận biết vật thể thi triển thuật Yếm Thắng.” Ông chủ Châu nói: “Làm phiền Cố đại sư đi với tôi đến nhà mẹ của tôi và gia đình em trai tôi.”
Nhà của mẹ và em trai ông chủ Châu thật ra đều do ông ấy mua, cách nơi này không xa, chỉ cách hai con phố.
Tại sao không mua cùng chỗ? Đó là vì muốn giảm bớt tình huống bọn họ tới cửa gây sự với Văn Tuệ khi ông chủ Châu đi vắng nhà.
Cố Khanh nghe vậy, mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Đã như vậy thì mọi người cùng đi tìm đồ, sau đó trực tiếp vạch trần bọn họ là xong, cần gì tốn công mời mọi người tới đây?”
Ông chủ Châu thở dài một hơi: “Cố đại sư dù sao còn trẻ, chúng ta bắt bọn họ tại trận cũng được, nhưng ta sợ trong hoảng loạn bọn họ sẽ dùng thuật pháp nào đó tổn thương Văn Tuệ và đứa nhỏ, nên mới trước tiên kêu bọn họ đến, thừa dịp đó tiêu diệt ngọn nguồn.”
Lời này nghe thật thương cảm.
Cũng phải, rõ ràng là người một nha, không biết tại sao trở mặt đến tình trạng này, tôi hại anh, anh phòng bị tôi, không giống như người thân.
Ông chủ Châu đã nói như vậy thì Cố Khanh đương nhiên không từ chối.
Cố Khanh nói với Khương Mặc Ngôn vài câu, dặn anh ở lại đây bảo đảm an toàn cho Văn Tuệ, còn cô thì đi theo ông chủ Châu lấy đạo cụ thuật Yếm Thắng đã.