Môi ông chủ Châu mấp máy, nhưng thấy vẻ mặt của Văn Tuệ thì ông ấy ngậm miệng lại.
“Tôi và bà ấy quen ở phòng trà, nhà của bà ấy kinh doanh lá trà, bình thường tôi thích uống trà, gặp ở phòng trà vài lần thành quen.”
"Về sau thành bạn, tôi biết bà ấy từng kết hôn, sau này bởi vì có mâu thuẫn với chồng nên ly hôn, sau khi ly hôn thì bà ấy không tái hôn mà về nhà, tập trung mở rộng việc kinh doanh lá trà của gia đình.”
"Bởi vì biết tôi thích phẩm trà, Tiểu Khiết thường tặng một ít lá trà quý giá cho tôi, còn tự mình làm hoa trà cho tôi và A Mẫn.”
Nghe đến đây, Cố Khanh nhướng mày.
Nhìn Văn Tuệ đứng ngồi không yên, Cố Khanh hỏi:
“Có thể cho tôi xem trà mà bà ta tặng cho bà không?”
Văn Tuệ gật đầu, ông chủ Châu nhanh chóng nói:
“Anh lấy cho em.”
Ông chủ Châu xem đến đây thì trong lòng cũng có chút suy đoán.
Không bao lâu, các loại lá trà mà Văn Tuệ thường uống và hoa trà đều đưa tới.
Văn Tuệ chọn ra vài bình, nói:
“Mấy cái này đều là Tiểu Khiết tặng cho tôi.”
Cố Khanh giơ tay lướt qua các bình trà, ra hiệu Khương Mặc Ngôn đã đọc xong tư liệu lại gần xem.
Khương Mặc Ngôn xem mấy bình trà rồi chỉ ra một trong số đó.
Cố Khanh cũng cảm giác bình này không ổn.
Người tu luyện huyền học bởi vì hấp thu linh khí tu luyện, cảm giác vốn đã nhạy hơn người bình thường, đối với thứ không tốt cho sức khỏe chỉ cần dùng linh lực phân biệt kỹ chút là cảm giác được.
Nếu cô và Khương Mặc Ngôn có cùng một cảm giác, cô chỉ vào bình trà đựng hoa trà kia:
“Bình này, ông chủ Châu tốt nhất đưa đến cơ cấu chuyên môn kiểm tra đi.”
Văn Tuệ ngây ra, hoặc nên nói bà ta nghe hiểu nhưng không hiểu hiểu.
Tay Văn Tuệ khẽ run:
“Đại sư nói lời này là có ý gì?!"
Ông chủ Châu thì trực tiếp hơn, vươn tay nhận lấy bình lá trà mà Cố Khanh đưa qua, hé hàm răng trắng u ám hỏi:
“Ý của đại sư nói là bà ta hại vợ của tôi?”
Thật ra trong lòng ông chủ Châu cũng cảm thấy kỳ lạ, không phải nói là thuật Yếm Thắng à? Tại sao liên quan lá trà?
Nhưng muốn tổn thương vợ của ông ấy thì ông chủ Châu thà giết nhầm chứ không bỏ sót, quyết phải tra tường tận Tiểu Khiết này!
"Không phải." Cố Khanh ngập ngừng, phủ định suy đoán của ông chủ Châu.
“Tôi chỉ muốn nói bà ta có thể là người hại các người đến hiện tại vẫn không có con.”
Cố Khanh rất bất đắc dĩ, cô không ngờ trong lúc điều tra kẻ dùng thuật Yếm Thắng hại người cư nhiên tiện thể tra ra chị chị em em xấu xa.
Hai vợ chồng họ Châu vành mắt đỏ ửng, một người là đau lòng không tin được, một người là thuần túy tức giận.
Răng nghiến ken két, ông chủ Châu cảm giác chính mình sắp phát điên rồi: “Đại sư có chắc không? Tại sao bà ta muốn làm như vậy?!"
Cố Khanh nhún vai: “Chuyện đó tùy vào ông chủ Châu giám định hoa trà xong tự mình điều tra.”
Ông chủ Châu gật đầu, hỏi tiếp:
“Còn thuật Yếm Thắng mà cô nói thì đã tìm ra là ai làm chưa?”
Ngón tay Cố Khanh gãi mặt:
“Chuyện đó ông chủ Châu đi về hỏi mẹ của mình đi.”
Cộp cộp cộp!
Ông chủ Châu nghe lời của Cố Khanh thì thụt lùi mấy bước, giống như không nghe rõ, hỏi lại:
“Cô mới nói cái gì?”
Văn Tuệ ôm ngực, sắp tắt thở.
Bị bạn phản bội đã làm bà ta không chịu nổi, nếu đúng là mẹ chồng muốn hại bà ta thì thì
Nhìn sắc mặt của Văn Tuệ lại đổi màu trắng, Cố Khanh nhanh chóng tiến lên một bước dìu bà ta, dán lá bùa Nhận Vũ cho bà ta.
Bùa Nhuận Vũ, nghe hơi giống thời tiết, nhưng trên thực tế là dùng để phục hồi sức khỏe.
Cho tới nay Cố Khanh vẫn không lơ là luyện tập bùa chú, linh lực của cô từ lần trước đối kháng Tà Thần, phá hủy địa phủ giả thì tăng tiến rõ rệt, có thể vẽ ra bùa cấp cao hơn.