Thoạt nhìn là gỗ dâu, xem hoa văn là loại gỗ già, chắc là mắt của trận Mê.
Khương Mặc Ngôn cẩn thận quan sát khúc gỗ một lúc, lên tiếng:
“Xem dấu vết bày trận thì thời gian bày ra trận Mê này không vượt qua ba ngày."
Ý tứ cũng là, ba ngày ngày qua những ai đến nhà họ đều có thể là người bị tình nghi muốn hại bà Châu.
"Ba ngày." Ông chủ Châu cắn răng, tiếp đó nhìn về hướng Văn Tuệ: Tiểu Tuệ, em hãy suy nghĩ kỹ đi, ba ngày nay đã có ai từng đến nhà chúng ta?”
Bà châu là nữ thanh niên văn nghệ, bình thường ở nhà đọc sách, trồng hoa, ngẫu nhiên viết bài gửi cho tạp chí, nếu có người đến nhà chắc chắn bà Châu biết.
Vẻ mặt của Văn Tuệ hơi khó xử, bà ta nhìn ông chủ Châu, nói:
“Nhiều người đến lắm, bảo mẫu, người hầu trong nhà ra vô thì không nói làm gì, A Mẫn và Tiểu Khiết từng đến tìm tôi.”
Văn Tuệ liếc trộm ông chủ Châu, cẩn thận dè dặt nói:
“Mẹ chồng cũng mang chú hai tới nhà.”
“Mẹ anh và thằng hai từng đến?” Ông chủ Châu nhíu mày, tiếp theo cũng nghĩ đến bọn họ giấu ông ấy tìm đến vợ để làm chuyện gì.
Ông chủ Châu chửi um lên:
"Bọn họ còn dám lấy chuyện đó tới nói với em? Mợ nó, quá đáng lắm rồi! Xem ra nhà thằng hai không muốn sống yên ổn!”
“Lão Châu, ông đừng kích động." Nhìn thấy ông chủ Châu kích động tới mức chửi lớn tiếng thì Văn Tuệ vội khuyên.
"Bọn họ chỉ là chỉ là thấy hai chúng ta nhiều năm không có con, nên muốn " Nói đến đây thì vẻ mặt của Văn Tuệ cũng hơi buồn.
Cố Khanh nghe lời này, biểu cảm kỳ lạ nhìn Văn Tuệ.
Ông chủ Châu vẫn nổi giận đùng đùng:
“Đơn giản là muốn cho một đứa qua làm con nuôi của chúng ta, chờ anh chết thì kế thừa di sản chứ gì?! Thằng hai không nhìn lại xem mấy đứa con mắt hí miệng hô nhà nó, anh thà chết rồi quyên hết tiền đi còn hơn để bọn họ phung phí!”
Mắt thấy việc tìm manh mối sắp biến thành vở nháo kịch việc riêng gia đình, Cố Khanh nhanh chóng kéo lại đề tài:
“Vậy ông chủ Châu có tư liệu của người ra vào nhà ông trong ba ngày này không? Mỗi người đều phải có, tốt nhất là kèm hình.”
Chỉ cần có hình thì dễ dàng tìm ra người sau màn.
Ông chủ Châu ngẫm nghĩ, vỗ đầu:
“Đúng là có!”
Cửa lớn nhà ông chủ Châu lắp một camera, ai từng tới nhà đều biết.
Tiếc rằng không lắp camera trong phòng khách, nếu không thì sẽ lập tức biết ai bố trí trận Mê.
Còn hai bảo mẫu trong nhà thì ông chủ Châu có giữ tư liệu của họ.
Gửi băng ghi hình và tư liệu bảo mẫu mà ông chủ Châu tìm ra cho Lệ Hoan, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn chờ tin tức.
Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn biết chút thuật xem tướng, nhưng trong camera hình hơi mờ, tốt nhất là tìm người chuyên nghiệp. Từ tướng mạo có thể đại khái nhìn ra quỹ tích cuộc đời của một người, cùng với tính cách, thiện ác, tin tưởng trong bộ môn hẳn là có người có thể giải quyết.
Ngồi chờ một lúc, qua thời gian khoảng một tách trà thì có kết quả.
Cố Khanh nhìn tư liệu truyền từ di động, biểu cảm kỳ lạ.
Chờ xem xong toàn bộ tư liệu mà Lệ Hoan gửi tới, Cố Khanh thở hắt ra, đưa điện thoại cho Khương Mặc Ngôn.
Cố Khanh nhìn về hướng Văn Tuệ:
“Bà Châu, hai người bạn của bà là A Mẫn và Tiểu Khiết có phải là hai người trong camera không?”
Cố Khanh mở ra camera, chỉ hướng hai người phụ nữ.
Hai người phụ nữ trong camera một người có mắt hình tam giác ngược, môi mỏng, thoạt nhìn hơi đanh đá.
Một người khác có mắt hạnh ngập nước, trông hơi giống loại hoa sen trắng.
Văn Tuệ đáp:
“Đúng rồi.”
“Đây là A Mẫn.” Chỉ hướng người phụ nữ đanh đá.
“Còn đây là Tiểu Khiết.” Chỉ vào ‘hoa sen trắng già’.
Cố Khanh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, tiếp đó chỉ hướng Tiểu Khiết:
“Có thể nói rõ hơn mối quan hệ của bà với người này không?”
Trong lòng Văn Tuệ có dự cảm không may.