Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 369 - Chương 370: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 370: Vô Đề

Cố Khanh đương nhiên tiếc của không thể nào tặng miếng bùa ngọc này, chỉ cho bà Châu mượn tạm, nếu cuối cùng bọn họ muốn mua thì phải trả số tiền lớn.


“Thùng tới rồi đây, thùng tới rồi!” Ông chủ Châu cầm một cái thùng nhựa đi tới.


Cố Khanh nâng Văn Tuệ đang hôn mê ngồi dậy, không gỡ bùa giấy ra, xoay người bà ta về phía thùng nhựa.


Cô vỗ vào lưng Văn Tuệ.


Ở trong mắt Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, cái vỗ này đẩy linh lực vào người Văn Tuệ, sau đó va chạm với sát khí ở bên trong.


“Phụt!” Một ngụm máu bầm phun ra, rơi trúng ngay cái thùng.


Cố Khanh nhìn máu bầm ở trong thùng tỏa ra khói đen, thoáng có mùi tanh.


Cô dùng linh lực đốt cháy bùa tinh lọc ném vào thùng nhựa.


Máu bầm bắt đầu cháy, cuối cùng chỉ còn lại một chút tro tàn.


“Ưm” Văn Tuệ chớp chớp mắt, dường như sắp tỉnh.


Cố Khanh thuận thế đeo bùa ngọc cho bà ta.


Ông chủ Châu chạy tới ôm lấy Văn Tuệ:


“Tiểu Tuệ, Tiểu Tuệ!"


Sau tiếng kêu của chồng, quả nhiên Văn Tuệ đã tỉnh:


“Lão Châu, tôi bị sao vậy?”


“Em làm anh sợ muốn chết." Ông chủ Châu thở phào một hơi, tiếp đó nói ra chuyện bà ta trúng thuật Yếm Thắng.


Nghe ông chủ Châu giải thích, Văn Tuệ lấy lại bình tĩnh hỏi:


“Nói vậy là vừa rồi tôi bị đau đầu, tức ngực là vì có người muốn hại tôi?”


Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn gật đầu:


“Đúng rồi.”


"Hơn nữa, muốn thi triển bắt buộc phải có môi giới. Cho nên, xin ông chủ Châu và bà Châu hãy nghĩ kỹ có manh mối gì không.” Cố Khanh bổ sung một câu.


Ông chủ Châu chú ý tới hai chữ môi giới:


“Cô nói vậy là sao?”


Cố Khanh giải thích tiếp: “Ý tứ là thuật Yếm Thắng này cần dùng ngày sinh tháng đẻ, tóc hoặc là móng tay của bà Châu mới có thể thuận lợi thi triển. Nếu không thì sẽ không có hiệu quả."


Cố Khanh đã nói quá rõ ràng.


Ông chủ Châu và Văn Tuệ sắc mặt cực kỳ khó xem.


Hai người nghe hiểu ý tứ của Cố Khanh, ngày sinh tháng đẻ, tóc hoặc là móng tay, có thể lấy đến mấy thứ này nhất định là người thân thiết bên cạnh họ.


Cố Khanh chỉ vào bùa ngọc treo trên cổ Văn Tuệ:


“Bùa ngọc này có thể tạm thời bảo chứng bà Châu không bị thuật Yếm Thắng ảnh hưởng."


"Nhưng việc khẩn cấp trước mắt là phải tìm được thứ dùng để thi triển thuật Yếm Thắng, đốt nó mới hoàn toàn giải quyết. Nếu không thì chờ khi dùng hết năng lượng trong bùa ngọc, đối phương lại lần nữa thi triển thuật Yếm Thắng thì sẽ mất mạng.”


Khương Mặc Ngôn hỏi:


“Ông bà Châu, các người có đối tượng hoài nghi nào không?”


Không ai muốn nghi ngờ người thân thiết với mình, càng là thân thiết, nếu biết đối phương phản bội thì càng khó chịu.


"Là ai? Rốt cuộc là ai?!"


Ông Châu suy nghĩ tất cả họ hàng bạn bè quanh mình, nhưng nghĩ đến ai đều cảm thấy đối phương có hiềm nghi. Nghĩ tới nghĩ lui, ông ấy càng rối rắm.


Bạn bè của Văn Tuệ càng ít, so với ông chủ Châu có quá nhiều sự lựa chọn, bà ta thì không muốn hoài nghi ai.


“Người thân thiết đều là bạn tốt của tôi, bọn họ không thể nào muốn hại tôi. Hơn nữa hại tôi thì họ cũng chẳng được ích lợi gì.”


Nhìn thấy hai vợ chồng đều không nghĩ ra manh mối hữu dụng nào, Cố Khanh chợt nhớ một điều.


“Phải rồi, trong nhà ha người không thể không tìm được cửa lớn là có người bày trận Mê, chúng ta có thể vào tay từ người bày trận!”


Cùng mở ra thuật Yếm Thắng và trận Mê, chắc chắn do một người làm, mục đích là khiến bà Châu không thể cầu cứu.


Nghe thấy nói trong nhà cư nhiên còn có người bày trận Mê, sắc mặt của ông chủ Châu càng thêm khó coi.


Hiển nhiên ông ấy cũng đoán được đối phương nào là bày trận mê rồi dùng thuật Yếm Thắng, tất cả là nhằm vào vợ của ông ấy.


Nếu không phải hôm nay ông ấy về nhà sớm, không chừng Tiểu Tuệ đã ông chủ Châu nghĩ tới điểm này thì cảm thấy không rét mà run.


Ông chủ Châu hỏi:


“Làm sao tìm được người bày trận?”


Khương Mặc Ngôn đi hướng bàn trà ở giữa phòng khách, dời bàn đi, không biết từ khi nào gạch chỗ này có thêm một khúc gỗ.


Bình Luận (0)
Comment