Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 396 - Chương 397: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 397: Vô Đề

Cố Khanh không phật lòng vì sự do dự lúc trước của Từ Mẫn Trung, ra hiệu cho ông ấy ngồi xuống:


“Hãy nói sự tình trước đã, chúng tôi nghe rồi mới biết rốt cuộc phát sinh chuyện gì."


Nam Nguyên và Tống An Nhiên do dự một chút, họ nên đi ra ngoài hay ở lại?


Ra ngoài, vờ như không biết gì để đổi lấy thiện cảm của đạo diễn phim điện ảnh, hay ở lại xem sự kiện linh dị khác để thỏa mãn lòng tò mò của mình?


Nam Nguyên và Tống An Nhiên liếc nhau, vui vẻ lựa chọn ngồi xuống. Dù sao, xem bộ dạng của Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn thì chắc không phải việc lớn gì.


Hít sâu một hơi, Từ Mẫn Trung mặc kệ Nam Nguyên và Tống An Nhiên ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu kể chuyện mình biết.


"Ước chừng mười ngày trước, con trai của tôi nói là nó và các bạn có một hoạt động cắm trại, tổ chức đi ngoại ô thủ đô. Tôi nghĩ lúc bình thường mình quá bạn không có thời gian cùng nó, nên nó có bạn hẹn đi chơi cũng tốt, thế là đồng ý.”


Từ Mẫn Trung là đạo diễn nổi tiếng nhưng không phải người cha đủ tư cách.


Khi Từ Mẫn Trung đồng ý con trai đi tham gia cắm trại đã không phát hiện trong mắt con mình không có chút gì vui vẻ.


"Đi hai ngày, sau khi trở về thì mẹ thằng bé phát hiện đứa nhỏ thoáng chốc gầy nhiều, không có tinh thần. Hỏi nó bị làm sao thì bảo là bị cảm nhẹ lúc cắm trại, không được khỏe.”


Tuy lúc ấy Từ Mẫn Trung lo lắng, nhưng nhìn thấy con trai ngoan ngoãn ăn thuốc cảm, lại nói muốn đi ngủ một giấc, ông ấy cho rằng không phải việc lớn gì.


Dù sao con trai đã là học sinh trung học, từ nhỏ hai cha con đã ít thân thiết, con trai lớn lên càng lạnh nhạt hơn, đôi khi Từ Mẫn Trung cũng cảm thấy bất lực.


"Nhưng đợi đến ngày thứ hai, mẹ thằng nhỏ gọi nó dậy ăn sáng thì kêu mãi không tỉnh.”


Hai vợ chồng đã dùng hết các cách.


Đầu tiên là kêu, thấy con không nhúc nhích thì ấn huyệt nhân trung, lại nhét cục đá vào khăn lông đặt trên mặt.


Mãi không gọi dậy được, lại không nỡ đánh con, hai vợ chồng đưa con đến bệnh viện khám.


Ra kết quả kiểm tra là đứa nhỏ chỉ đang ngủ, không chịu tỉnh dậy, giống như tâm lý muốn trốn tránh.


Hai vợ chồng nghe lời này thì cảm thấy kỳ lạ, con trai của họ đang trốn tránh cái gì?


Từ Mẫn Trung ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phát hiện bốn người trong phòng VIP phấn khởi nghe kể.


Cố Khanh còn thêm một câu: “Nói đi, cắm trại có vấn đề gì."


Từ Mẫn Trung ngập ngừng.


Buổi picnic đó đương nhiên là có vấn đề.


Hoặc nên nói không phải picnic, là mấy học sinh nam cá biệt trong lớp của con trai Từ Mẫn Trung nghĩ ra một ‘trò chơi’ thi gan.


Trò thi gan tức là trong lúc ‘cắm trại’ ở gần đó có một bãi tha ma. Bọn họ chơi các loại trò chơi, người thua sẽ bị trừng phạt. Trừng phạt là cần một người đi đến vào bãi tha ma, ở bên trong trên mười phút.


Trọng điểm là phải tìm một ngôi mộ, chụp hình chung với nó rồi up lên Moment làm bằng chứng.


“Bọn chúng không phải chơi, là khi dễ con trai của tôi!” Nói đến đây, trên mặt Từ Mẫn Trung lộ vẻ tức giận.


Đêm đó có ba người liên tục thua, một trong số đó là con trai của Từ Mẫn Trung, Từ Kỷ Văn.


Những người khác đều không thua.


Chú ý.


Tổng cộng có mười mấy tên con trai, trừ ba cậu trai này, những người khác không thua một lần nào, hiển nhiên có mờ ám nào đó.


Nhưng ba cậu trai, bao gồm Từ Kỷ Văn thường hay bị ức hiếp trong lớp đều không dám phản kháng.


Cậu trai đầu tiên đi vào, lúc về thì sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.


Cậu trai thứ hai òa khóc, nói dù chết cũng không vào.


Từ Kỷ Văn là người thứ ba.


Từ Kỷ Văn ở trong bãi tha ma không chỉ mười phút ngắn ngủi mà là hai mươi phút!


Sau khi Từ Kỷ Văn trở về thì đã đổi khác, mắt sáng rực.


Mấy tên con trai kia cư nhiên còn ngại không đủ kích thích, muốn chơi trò khác, bị phạt thì thí dụ như khiến người thua tiếp xúc thân mật với bia mộ mười phút?


Nhưng Từ Kỷ Văn sau khi trở về luôn im lặng bỗng cười khẩy:


“A.”


Mấy tên con trai còn chưa kịp tức giận thì Từ Kỷ Văn quay đầu, cười kỳ dị:


“Mấy người có hứng thú với quỷ sao?”


Từ Mẫn Trung đặc biệt tìm đến hỏi, lúc ấy cậu trai sắc mặt trắng bệch và cậu trai bị dọa khóc cùng bị bắt nạt với Từ Kỷ Văn biểu thị, lúc ấy Từ Kỷ Văn như biến thành người khác, một câu nói đã dọa sợ mấy tên con trai khác, tóm lại là đặc biệt có khí thế.


Bình Luận (0)
Comment