Hơn nữa, tối hôm đó, trong lều trại dường như liên tục có tiếng thét chói tai.
Hôm sau tỉnh lại, cả đám sắc mặt nhợt nhạt nhìn chung quanh, giống như bị hoảng sợ.
Từ Mẫn Trung nói tỉ mỉ những gì mình biết ra, tiếp đó mong đợi nhìn Cố Khanh: “Đại sư, ngài biết con trai của tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Cố Khanh gật đầu lại lắc đầu: “Có chút manh mối, nhưng còn không xác định."
Cô nhìn Từ Mẫn Trung:
“Con trai của ông bây giờ đi xem cậu ta được không?”
Cố Khanh tỏ vẻ, cần trực tiếp xem tình huống của Từ Kỷ Văn mới có thể xác định.
Từ Mẫn Trung đương nhiên là đồng ý.
Ông ấy chào từ biệt đạo diễn phim mạng, để lại Tống An Nhiên và Nam Nguyên hóng chuyện, mang theo Khương Mặc Ngôn và Cố Khanh lái xe đi bệnh viện.
Từ Mẫn Trung là đạo diễn lớn, vợ của ông ấy cũng là nữ diễn viên nổi tiếng, nên lúc lựa chọn bệnh viện thì bọn họ đưa con trai vào bệnh viện tư nhân giữ bí mật cao.
Trên giường bệnh, Từ Kỷ Văn hôn mê sáu ngày nhưng bởi vì được chăm sóc tốt nên nhìn giống như đang ngủ.
Cố Khanh đi vào xem, chép miệng.
Từ Mẫn Trung quýnh lên: “Đại sư, con trai của tôi bị gì?”
Cố Khanh cũng biết Từ Mẫn Trung nửa tin nửa ngờ với mình, cô ném một lá bùa Linh Nhãn cho ông ấy, chỉ hướng Từ Kỷ Văn trên giường bệnh:
“Đã mặc đồ chú rể vào rồi, nếu muộn thêm chút nữa phỏng chừng đều phải bái đường thành thân."
Cố Khanh dán bùa lên người Từ Mẫn Trung, ông ấy cũng nhìn thấy cảnh tượng tam quan nát bấy.
Con trai của ông ấy, đứa con mới vừa rồi còn nằm trên giường bệnh còn có thêm một hình dạng trong suốt, mặc đồ đỏ rực, nhắm mắt, hiển nhiên cũng đang mê man.
“Chuyện này là sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Từ Mẫn Trung xoe tròn mắt, trong âm thanh có kinh khủng.
Làm một đạo diễn, ông ấy chưa bao giờ thiếu sức tưởng tượng, nhưng lúc trước tưởng tượng là một nhẽ, tận mắt nhìn linh hồn của con trai mình mặc bộ áo chú rể chuẩn bị đi kết hôn lại là một chuyện khác.
Cố Khanh cũng không định che giấu:
“Xem cách ăn mặc của con trai ông, chắc hẳn ông cũng có thể đoán được đây là chuyện gì."
“Con trai của ông không biết sao dường như đồng ý minh hôn với người khác, hôm nay là ngày thứ sáu, may mắn ông mang chúng tôi đến. Nếu chờ tới ngày thứ bảy thì người đối phương sẽ đến đón người.”
Chắc Từ Mẫn Trung cũng hiểu chữ ‘đón người’ có ý gì.
Đón người đi thành thân, hoàn thành hôn lễ, con trai của ông ấy thật sự hết thuốc chữa!
"Đại đại sư, cô nhất định phải giúp giúp con trai của tôi với! Con trai tôi còn trẻ, nó mới học cấp 3!”
Từ Mẫn Trung sốt ruột, bảy ngày, ý tứ chẳng phải là qua hôm nay con trai sẽ
Nghĩ đến đây thì lòng Từ Mẫn Trung bàng hoàng.
"Lão Từ, ông tới rồi!"
Cùng với một giọng nữ, một người phụ nữ bao kín người, đeo kính râm, khí thế tràn đầy đi vào.
Đây là vợ của Từ Mẫn Trung, mẹ của Từ Kỷ Văn, diễn viên nổi tiếng cả nước, bà Chung Mạn.
Chung Mạn vốn tưởng chồng mình đến thăm con trai trước, không ngờ rằng đẩy cửa tiến vào, phát hiện bên trong còn có hai thanh niên một nam một nữ.
Nhìn thái độ của Lão Từ đối với hai người trẻ tuổi dường như có việc nhờ vả.
Chung Mạn nghi hoặc nhìn Từ Mẫn Trung:
“Lão Từ, ông làm sao vậy?”
Từ Mẫn Trung ra hiệu Chung Mạn chờ một chút, tiếp đó nhìn về hướng Cố Khanh: “Đại sư, lá bùa mới vừa rồi còn không?”
Cố Khanh cũng không keo kiệt, đưa qua một lá bùa, dù sao sẽ giúp đỡ giải quyết chuyện này, tiền bùa tính chung vào thù lao.
Từ Mẫn Trung nhận lấy bùa Linh Nhãn, đi tới trước mặt Chung Mạn, dán cái bộp lên tay của bà ta.
“Ông làm gì thế?”
Chung Mạn suýt chút tưởng chồng của mình trúng tà.
Dù sao làm vợ chồng mấy chục năm, phát hiện chồng mình chưa bao giờ tin tưởng huyền học bỗng cầm một lá bùa dán lên người của mình, dù là ai cũng sẽ cảm thấy kỳ lạ.