Đạo cụ giết lệ quỷ khi còn sống đã trở thành vũ khí của chính lệ quỷ.
Dây thừng làm roi, một roi mang theo âm sát khí dày đặc nhanh chóng quất về phía Cố Khanh.
Cô không thèm đỡ, đâm kiếm gỗ đào tới trước.
Khoảnh khắc dây thừng sắp quấn lấy Cố Khanh thì Khương Mặc Ngôn ở phía sau hành động.
Xích sắt vụt qua quấn lấy dây thường.
Xoẹt xoẹt!
Vũ khí bản mệnh của Khương Mặc Ngôn tự mang hiệu quả loại trừ âm sát khí, chỗ dây thừng bị sợi xích quấn lấy giống như bị thứ gì nướng, toát ra khói đen.
Lệ quỷ thấy hiệu quả đó thì quýnh lên, nhanh chóng giật mạnh, muốn kéo dây thừng về. Nhưng xích sắt quấn chặt chẽ, lệ quỷ không thể kéo lại.
Lệ quỷ dứt khoát quật dây thường cắt đứt từ giữa, phần bị xích sắt quấn háo thành khói đen. Nửa dây thừng rút về, lệ quỷ còn chưa kịp xem đã bị Cố Khanh một kiếm cấp đâm trúng đầu vai.
"Các ngươi rốt cuộc là loại người nào? Tại sao phá hỏng chuyện này của ta?!” Giọng của lệ quỷ khàn khàn, nửa khúc dây thừng đung đưa, chậm rãi mọc dài ra.
Xem ra đúng là lệ quỷ chưa thấy trường hợp lớn nào.
Cố Khanh lại đâm một kiếm tới:
"Ngươi tự tiện cùng người sống minh hôn, hại mạng người, cư nhiên còn có mặt nói là chuyện tốt?!”
Lệ quỷ mới vừa bị đâm một kiếm vẫn chưa khôi phục lại, nhanh chóng né qua.
Hai bên đánh nhau, trong lúc lệ quỷ không phát hiện, trên vách tường khắp phòng bất giác phủ một lớp thủy tinh.
Âm sát khí ở trong phòng bị tường thủy tinh hấp thu, sức mạnh ác quỷ cũng từ từ yếu đi.
Lại là một kích.
Lệ quỷ bị xích sắt của Khương Mặc Ngôn đánh trúng, thụt lùi mấy bước, chợt thấy vách tường thủy tinh ở bốn phía mới phát hiện tình huống không đúng.
"Các ngươi! Tồi tệ!" Hiển nhiên lệ quỷ đã cảm thụ được âm sát khí quanh mình giảm bớt, khiến thực lực của cô ta nhanh chóng yếu đi.
Khụ khụ.
Thật ra bức tường thủy tinh này là lúc trước Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đi Bộ Đặc Dị chuẩn bị đồ, thuận tiện mượn chị Ngụy Thục Ngọc.
Mọi người đều biết, tuy chị Ngụy Thục Ngọc là quỷ hồn nhưng kỳ thực nàng có thân thể, là bộ xương khô thủy tinh kia.
Sau này Ngụy Thục Ngọc đồng ý gia nhập Bộ Đặc Dị, nhưng nàng không yên tâm thân thể của mình bị đặt trong ngôi mộ từng lập kết giới, nên luyện xương khô thủy tinh thành pháp khí bản mệnh.
Hiện tại Cố Khanh đang sử dụng ‘khốn’ của pháp khí này, chỉ cần bị tường thủy tinh vây khốn, bất luận là người hay quỷ, trong tình huống không đủ thực lực thì không có biện pháp chạy đi. Hơn nữa, nó còn có công năng bị động hấp thu âm sát khí.
Cố Khanh vốn không định sử dụng thứ này, mượn nó chỉ để tăng thêm bảo hiểm.
Nhưng bọn họ không ngờ bên kết minh hôn là lệ quỷ.
Thông thường nếu lệ quỷ không kiềm được dục vọng giết người, mang tội nghiệt sâu nặng, một kiếm giết chết là xong.
Nhưng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn đã xem rồi, lệ quỷ này trừ kết minh hôn ra chẳng hại ai.
Cho nên, không thể giết thì đành tạm vây khốn đã.
Thấy lệ quỷ gần như không còn sức, Cố Khanh niệm pháp quyết.
Tường thủy tinh bốn phía nhanh chóng thu nhỏ, bỏ qua Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, Hoàng đại sư vẫn nằm dưới đất chưa tỉnh lại, trực tiếp bao vây lệ quỷ.
Giống như một người bị phong trong tảng băng.
Cố Khanh hỏi:
"Nói đi, tại sao muốn kết minh hôn với Từ Kỷ Văn? Ngươi không biết làm như vậy sẽ hại chết cậu ta sao?”
Thấy chiến đấu ở đây dường như đã kết thúc, Từ Mẫn Trung và Chung Mạn trong phòng kế bên cũng đi ra, để lại đồ đệ của Hoàng đại sư trông chừng Từ Kỷ Văn giúp.
Hai người vừa vào đã nghe lệ quỷ bị phong trong thủy tinh hừ lạnh một tiếng: “Là hắn nói đồng ý cưới ta.”
Nói về thân thế của lệ quỷ thì hơi tội nghiệp.
Thời gian cô ta sống ước chừng có thể ngược dòng đến thời dân quốc, xem quần áo thì là cô dâu mới.
Năm mười sáu tuổi, cô ta bị cha gả cho một quan quân của huyện kế bên.
Bởi vì lúc ấy quan quân đi đánh giặc, đối phương lại vội vàng nói muốn thành thân trong một kỳ hạn, nghe nói là vì xung hỉ cho người già trong nhà.