Từ âm sát khí của đối phương liền biết là một lệ quỷ mạnh.
Hoa văn màu đen trên người càng lúc càng nhiều, lệ quỷ cũng lộ ra bộ dáng vốn có, người đầy vết thương hoặc sâu hoặc cạn, không ngừng chảy ra máu tươi, trên cổ có một dấu xanh tím.
Lệ quỷ này bị hành hạ đến chết!
Hoàng đại sư thấy tình huống trước mắt thì co vòi, với linh lực của ông ta, kiếm gỗ đào chém ra không biết có tổn thương được lệ quỷ này không, bùa chú thì còn chút tác dụng.
Bùa chú trong tay Hoàng đại sư trừ đa số tự vẽ còn lại một phần nhỏ là sư phụ của ông ta đưa cho, bình thường ông ta chỉ cầm khoe thôi chứ lúc sử dụng thì toàn dùng bùa mình vẽ hiệu lực thấp hơn.
Hiện tại vì giữ mạng, ông ta buộc phải dùng số ít bùa chú kia.
Ném ra từng lá bùa Lôi, chúng nó giống như bị cái gì hút bay hết về phía cô dâu lệ quỷ.
Lệ quỷ vung ống tay áo đỏ chắn, bùa Lôi nháy mắt nổ tung mang đến tổn thương cho lệ quỷ.
Nhưng bùa chú có số lượng, tổn thương lệ quỷ cũng chỉ là tầng ngoài.
Hoàng đại sư đánh không lại đối phương, chẳng những là Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn nhìn ra điều đó, Từ Mẫn Trung và Chung Mạn cũng thấy được.
“Làm sao bây giờ hả Lão Từ?” Chung Mạn sốt ruột, bà ta không ngờ đại sư mình mời đến vậy mà đánh không lại đối phương.
Từ Mẫn Trung bản năng nhìn về hướng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn: “Đại sư "
Ông ấy còn chưa nói xong.
“A!!!”
Lệ quỷ phát ra tiếng hú chói tai có tiết tấu kỳ lạ.
Người bình thường như Từ Mẫn Trung và Chung Mạn tuy nghe được cũng chỉ cảm thấy là thét chói tai, hơi ồn ào, chứ không có phản ứng nào khác.
Nhưng người có linh lực sẽ cảm giác tiếng hét chói tai này giống như vang bên tai, sắc bén phá tan màng tai, lập tức đâm xuyên đầu óc.
Có thể nhìn thấy Hoàng đại sư cách lệ quỷ khá gần dùng linh lực bao tay cố gắng bịt lỗ tai, nhưng từ tai chảy xuống dòng máu.
Đồ đệ trẻ tuổi của Hoàng đại sư ở chung phòng với nhóm Cố Khanh cũng đau đớn lăn lộn.
“Chậc!” Cố Khanh ngoáy lỗ tai: “Ồn quá.”
Cô nhìn sang Khương Mặc Ngôn:
“Xem ra hai chúng ta vẫn phải ra tay.”
Theo tiếng thét chói tai kéo dài, Từ Kỷ Văn nằm trên giường bệnh không ngừng co giật, trông như bị Parkinson.
Cố Khanh bước tới dán lá bùa lên giữa hai chân mày, tạm thời cắt đứt liên hệ giữa Từ Kỷ Văn và nữ quỷ. Từ Kỷ Văn ngừng run, yên lặng rơi vào ngủ say.
Khương Mặc Ngôn ở bên cạnh tiện thể bố trí kết giới cách âm mạnh hơn chút, miễn cho Từ Kỷ Văn lại bị sóng âm ảnh hưởng.
Thấy cảnh này, Chung Mạn mới nhận ra đôi thanh niên nam nữ trước mắt có lẽ đáng tin hơn Hoàng đại sư mà bà ta mời tới nhiều.
Nhưng bây giờ không phải lúc xin lỗi.
Cố Khanh nhích nhẹ ngón tay, một cây kiếm gỗ đào xuất hiện. Trong tay Khương Mặc Ngôn thì cầm sợi xích sắt từ khi nào.
Cố Khanh dán bùa Lôi lên kiếm gỗ đào, sau đó cùng Khương Mặc Ngôn chạy sang phòng kế bên.
Bởi vì lúc trước đánh nhau nên trong phòng bệnh tràn ngập âm sát khí, cửa cũng bị đóng lại.
Cố Khanh một cước đá văng cửa, nhìn thấy Hoàng đại sư đã nằm dưới đất, khóe miệng có một chút máu tươi, dường như hôn mê.
Lệ quỷ nghe thấy âm thanh, nhìn thấy Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn tiến vào, lệ quỷ đầu tiên là đanh mặt lại, sau đó cười khẩy nói:
“Xem ra các ngươi định chơi xa luân chiến!”
(
) Một người đấu với nhiều người, nhưng phe đông hơn chỉ cử ra một người, liên tục cử người cho đến khi đánh bại người đơn độc kia.
Khi đối phương nhìn thấy Khương Mặc Ngôn thì không có phản ứng đặc biệt gì, hiển nhiên không nhận biết thân phận Âm Dương Tuần Tra Sử, hoặc nên nói dù biết cũng không để ý.
Vậy không có gì để nói.
Rút kiếm nhào vô!
Cố Khanh vung kiếm gỗ đào, cũng lặng lẽ thả ra một thứ.
Ý thức được Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn có linh lực cao hơn Hoàng đại sư nhiều, nữ quỷ cũng lấy ra vũ khí của mình.
Một sợi dây thừng, có thể dài ra hoặc ngắn lại, dùng để siết người, cũng có thể dùng như roi.