Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn xem hiểu, đây là định dùng phép thế thân.
Chung Mạn ở bên cạnh không kiềm được hỏi: “Đại sư, người giấy này để làm cái gì? Tại sao vẽ giống con trai của tôi như vậy?”
Hoàng đại sư không trả lời, đồ đệ trẻ tuổi ở bên cạnh vẻ mặt kiêu ngạo: “Đây là phép thế thân của sư phụ tôi, dùng người giấy thay thế người minh hôn. Lấy máu của người minh hôn cộng thêm ngũ quan tương tự, lại khóa hơi thở của người minh hôn để mê hoặc quỷ quái."
“Ồ, à.” Chung Mạn nghe cái hiểu cái không, nhưng nghe hiểu một câu: “Tức là phải lấy máu của con trai tôi hả?”
Đồ đệ trẻ tuổi gật đầu: “Nếu không thì người giấy không có hơi thở của con trai bà, sao lừa được quỷ quái?”
May mắn ở trong bệnh viện, muốn lấy máu chỉ có rút một ống tiêm là xong.
Hoàng đại sư nhỏ máu lên một lá bùa, nhét vào vị trí trái tim của người giấy.
Kế tiếp là chờ đối phương tới cửa.
Chín giờ tối.
Trong bệnh viện vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Trong phòng của Từ Kỷ Văn lại sớm tắt đèn.
Trên giường bệnh nằm một người.
Đám người Cố Khanh trốn ở phòng kế bên.
Loáng thoáng nghe tiếng kèn đờn, giống như đội ngũ đón dâu thời xưa.
Từ Mẫn Trung hỏi Cố Khanh:
“Đã đến rồi sao?”
So với Hoàng đại sư mà vợ mời đến, Từ Mẫn Trung càng thêm tin tưởng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn.
Ít nhất khi nhìn trạng huống của con trai, trên mặt hai người không lộ nét khó xử, Hoàng đại sư thì vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Khanh chỉ một hướng, Từ Mẫn Trung nhìn qua, suýt chút giật mình kêu ra tiếng.
Trên bầu trời có một cỗ kiệu hoa đỏ rực đơn độc di chuyển hướng bên này.
Không có người, không có ngựa, chỉ có kiệu hoa, di chuyển rất bằng phẳng.
Kiệu hoa xuyên qua tường bệnh viện trực tiếp vào phòng bệnh của Từ Kỷ Văn.
Bên Từ Mẫn Trung đã sớm chuẩn bị xong xuôi, thay kính một chiều giữa hai phòng bệnh, có thể nhìn thấy tình huống phòng bệnh kế bên.
Kiệu hao vững vàng hạ xuống phòng bệnh, một bóng dáng mặc váy cưới màu đỏ, đội khăn trùm đầu đỏ vén lên màn kiệu.
Bóng dáng chậm rãi đi tới trước giường bệnh, nhẹ giọng nói với người nằm trên giường:
"Phu quân, ta đến rồi."
Tiếp đó, liền trông thấy một linh hồn chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt vô thần nhìn đằng trước, mặc áo chú rể, rõ ràng là bộ dạng của Từ Kỷ Văn.
Từ Mẫn Trung nắm chặt vợ Chung Mạn, đó không phải Từ Kỷ Văn thật, Từ Kỷ Văn thật đang nằm trong phòng bệnh mà bọn họ đang đứng, trên người dán bùa chú che đậy hơi thở.
Bọn họ trơ mắt nhìn nữ quỷ mặc váy cưới đỏ dắt ‘Từ Kỷ Văn’ chậm rãi đi hướng cỗ kiệu.
Phương án của Hoàng đại sư là, chỉ cần qua mắt được nữ quỷ, vào kiệu hoa rồi là chấm dứt đoạn minh hôn này. Đến lúc đó cho dù nữ quỷ phát hiện ra, muốn quấn quýt Từ Kỷ Văn, đã không còn minh hôn làm liên hệ, một lá bùa Đuổi Quỷ có thể giải quyết.
"Đi vào, nhanh đi vào." Chung Mạn và Từ Mẫn Trung mặc niệm.
Một bước, hai bước khi đến trước kiệu hoa thì nữ quỷ dừng lại.
Hoàng đại sư thấy thế biết không ổn, tình huống này dường như
“Hình như ả phát hiện ra rồi!”
Hoàng đại sư cầm kiếm gỗ đào, tay nắm xấp bùa chú lao đi phòng bên cạnh.
Quả nhiên.
"Ngươi không phải phu quân của ta!” Nữ quỷ nói.
Đồng thời, nữ quỷ phất tay áo một cái đánh ‘Từ Kỷ Văn’ bay vào tường. Trên người ‘Từ Kỷ Văn’ lóe tia sáng, ánh sáng dần tối xuống, trở lại hình dạng người giấy.
"Phu quân chàng đi đâu rồi?” Giọng của nữ quỷ sâu kín, có sức hấp dẫn khác lạ.
Từ Kỷ Văn thật nằm trên giường bệnh bỗng nhúc nhích, dường như cố tránh thoát bùa chú.
Mà bên kia, Hoàng đại sư và nữ quỷ đã đấu với nhau.
Hoàng đại sư xông vào:
"Yêu nghiệt! Thương thiên hại lý, xem ta có thu ngươi không!”
“Là ngươi giấu phu quân của ta đi?”
Khăn trùm đầu trượt xuống lộ ra một khuôn mặt thanh tú, hoa văn màu đen phức tạp bỗng chốc lan tràn lên mặt của cô ta, trong khoảnh khắc đã tràn ngập âm sát khí, đây là một lệ quỷ!