Cố Khanh hỏi Khương Mặc Ngôn vì nghĩ thân phận Âm Dương Tuần Tra Sử của anh nếu sử dụng được thì trực tiếp lấy thế đè người, chuyện này giải quyết dễ hơn, nếu không thì có lẽ còn cần đánh một trận.
Khương Mặc Ngôn biểu thị nếu là quỷ vào địa phủ hẳn là biết địa vị của anh, dễ giải quyết. Nhưng có một số không thèm nể mặt Âm Dương Tuần Tra Sử như anh, trừ đánh nhau ra không có biện pháp nào khác.
Cố Khanh xem hiểu ý tứ của Khương Mặc Ngôn, nhún vai nói:
“Tóm lại chúng ta chuẩn bị cả hai tay.”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn định đi Bộ Đặc Dị để chuẩn bị một vài thứ.
Không biết Tạ Vọng Sóc và Tạ Giác lừa Cố Khanh làm chuyện gì đó đã xong chưa.
Ngày thứ hai, Cố Khanh cùng Khương Mặc Ngôn lại lần nữa đi tới bệnh viện, hai người trừ thay bộ đồ khác ra không thấy mang thêm thứ gì.
Thật ra có mang nhiều thứ nhưng đã bỏ trong nhẫn không gian.
Nhưng hành vi hai tay không đó khiến Chung Mạn càng hoài nghi.
Ngoài mặt bà ta vẫn cung kính nói:
“Hai vị đại sư đến rồi, mời vào.”
Nhưng khi Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn vào phòng bệnh, phát hiện trừ vợ chồng Từ Mẫn Trung và Từ Kỷ Văn nằm trên giường bệnh ra còn có thêm hai người.
Một là người trung niên, tóc xám trắng, mặc bộ đồ giống áo Tôn Trung Sơn, mặt vuông.
Một người khác thoạt nhìn là đồ đệ hoặc là tùy tùng của người đàn ông trung niên, đứng sau lưng ông ta, tay cầm một cái hòm lớn, vẻ mặt cung kính.
Cảm thụ được dao động linh lực một cái mạnh một cái yếu từ hai người này, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn liếc nhau, xem ra là cùng nghề.
Chung Mạn tiến lên giới thiệu: “Hai vị, đây là Hoàng đại sư đến từ Cảng Thành, tôi chuyên môn mời đến hỗ trợ."
Bà ta lại nói với Hoàng đại sư:
“Hoàng đại sư, hai vị đại sư này cũng rất lợi hại, là bọn họ phát hiện ra vấn đề của con trai tôi.”
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn mỉm cười, xem ra vị diễn viên nổi tiếng Chung Mạn này không tin tưởng năng lực của bọn họ, cố ý tìm đại sư ở Cảng Thành đến.
Từ Mẫn Trung đứng ở phía sau lộ vẻ mặt vừa lúng túng vừa ngượng ngùng, dù sao ông ấy mời nhóm Cố Khanh đến, nhưng vợ đi mời một đại sư khác, đây không phải là vả mặt sao?!
Hoàng đại sư đến từ Cảng Thành đúng là cao ngạo, dù Chung Mạn đã giới thiệu hai bên nhưng bà ta chỉ gật đầu với nhóm Cố Khanh, không có vẻ gì muốn nói chuyện vài câu.
Người trẻ tuổi đi theo phía sau bà ta thì lẳng lặng đứng ở phía sau.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn cảm thấy có chút buồn cười.
Hoàng đại sư này xem từ dao động linh lực thì trình độ chỉ ở lớp giữa thấp trong Bộ Đặc Dị.
Vậy mà Chung Mạn tâng bốc mời ông ta đến, hờ hững với Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn.
Từ đó nhìn ra được Chung Mạn, Từ Mẫn Trung thật sự không quen nhiều người về mặt huyền học, nếu không thì mời vài vị đại sư trong chùa nổi tiếng ở thủ đô còn hữu dụng hơn vị Hoàng đại sư này nhiều.
Thấy Hoàng đại sư nhìn mặt con trai của mình thật lâu, Chung Mạn mới cẩn thận tiến lên hỏi:
“Hoàng đại sư, tình huống thế nào?"
Hoàng đại sư gật đầu, nói:
“Đúng là tướng mạo đã kết minh hôn, hơn nữa đã nguy trong sớm tối!"
Chung Mạn vội hỏi:
“Vậy đại sư có biện pháp giải quyết không?”
Mặt Hoàng đại sư tự tin nói:
“Bà Chung Mạn hãy yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức đuổi đi quỷ dây dưa con trai của các người, cắt đứt trận nghiệt duyên này!”
Lúc Hoàng đại sư nói chuyện còn cố ý vô tình liếc hướng nhóm Cố Khanh, đại khái ý tứ là: Đừng quấy rối tôi.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn mỉm cười, đứng sang một bên: Mời biểu diễn.
Hoàng đại sư bấm đốt ngón tay, nói:
“Thông thường thì minh hôn bái đường thành thân cũng là cần giờ lành, giờ lành hôm nay là giờ hợi.”
Giờ hợi ý chỉ khoảng chín giờ tối.
Hoàng đại sư nói với đồ đệ ở bên cạnh:
“Mở hòm ra.”
Đồ đệ trẻ tuổi lên tiếng, mở hòm ra, bên trong gấp một người phụ nữ giấy, chưa vẽ ngũ quan.
Hoàng đại sư ngay tại chỗ mài mực, vẽ mặt mày cho người giấy, loáng thoáng giống Từ Kỷ Văn nằm trên giường.