Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 404 - Chương 405: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 405: Vô Đề

Nếu không nhận được đáp án mình muốn, lệ quỷ sẽ làm lại lần nữa.


Sau khi làm tất cả tên con trai tham gia cắm trại từng bắt nạt Từ Kỷ Văn phải mơ ác mộng suốt mấy ngày, suy nhược tinh thần đến không dám ngủ, lệ quỷ trở về ‘nhà’ mình, hai bên kết hôn, mấy ngày trước lúc làm lễ không thể gặp mặt.


Lệ quỷ lặng lẽ chờ đợi giờ lành bảy ngày sau mang tướng công của mình về.


Sau khi nghe giải thích, những người có mặt, bao gồm Từ Mẫn Trung và Chung Mạn đều cảm thấy câm nín.


Không biết nên nói cái gì với con trai mình.


Thằng nhỏ này không biết gì đã tùy tiện đồng ý cưới người ta, đã hỏi qua cha mẹ của mình chưa? Thằng nhóc này còn muốn sống nữa không?!


Còn về lệ quỷ thì cũng có hiềm nghi nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.


Cố Khanh thản nhiên nói: “Ngươi hẳn là phân rõ ràng cậu ấy chỉ đang nói đùa đúng không?”


Lệ quỷ gật đầu, dõng dạc nói:


“Nhưng hắn đồng ý với ta, ta cũng làm được chuyện hắn muốn ta làm.”


“Cho nên bây giờ ngươi còn muốn hắn lấy ngươi?" Trong giọng nói của Cố Khanh ẩn chứa uy hiếp.


Con quỷ này đã bị nhốt, nếu vẫn muốn thành thân thì phỏng chừng là con quỷ không có não.


Lệ quỷ ngay thẳng lắc đầu: “Ta đánh không lại các người."


Lúc này đã qua đêm khuya mười hai giờ.


Qua thời gian này, trong vòng bảy ngày không thể mang người về tức là khế ước vô hiệu, minh hôn tự động giải trừ.


Trong phòng bệnh kế bên, Từ Kỷ Văn phát ra một tiếng rên rỉ, từ từ mở mắt ra.


Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn là người đầu tiên cảm giác được, lập tức nói với vợ chồng Từ Mẫn Trung:


“Từ Kỷ Văn đã tỉnh rồi."


Đồ đệ của Hoàng đại sư lo lắng cho sư phụ mình, khi thấy Từ Kỷ Văn tỉnh liền đặt lên xe lăn đưa sang đây.


Từ Kỷ Văn vào cửa thì sửng sốt, tình huống này dưới đất nằm một người đàn ông trung niên.


Hoàng đại sư: Quá đáng lắm, không ai dìu tôi dậy, ít nhất đặt lên giường đi chứ!


Một nam một nữ thì cầm kiếm gỗ đào và xiềng xích.


Trước mặt còn có một thứ như thủy tinh, bên trong chứa một cô gái mặc váy cưới màu đỏ.


Từ Kỷ Văn gãi đầu:


“Cha, mẹ, hai người đang quay phim ạ?”


Chung Mạn vỗ một cái lên trán cậu ấy, mắng:


“Ai kêu con bị bắt nạt mà không nói! Ai kêu con rảnh rỗi đi nghĩa địa! Ai kêu con tùy tiện đồng ý kết hôn với người ta!”


Từ Kỷ Văn tội nghiệp nhìn về hướng cha ruột. Từ Mẫn Trung lặng lẽ dời đi tầm mắt, biểu thị vợ đánh hay lắm!


Mãi đến khi bị mẹ bạo lực cốc đầu mấy cái, Từ Kỷ Văn mới nghe cha mẹ chậm rãi nói chuyện xảy ra mấy ngày nay.


Vậy là cậu ấy đã ngủ mê man bảy ngày?


Cô gái mặc áo cưới đỏ bị nhốt trong thủy tinh bên kia là lệ quỷ? Còn suýt chút kết hôn với cậu ấy?


Từ Kỷ Văn tỏ vẻ, lượng thông tin hơi lớn, cậu ấy cần tiêu hoá từ từ.


Nhìn kỹ thì mặt mũi của lệ quỷ kia đúng là hơi bị quen mắt.


Từ Kỷ Văn nghe cha mẹ nói đó là lệ quỷ, hơn nữa trong phòng trừ gia đình ba người bọn họ ra đều không phải là người bình thường, cậu ấy ngoan ngoãn cúi đầu không nói lời nào, hoàn toàn nhìn không ra đây là thiếu niên nói ẩu nói tả đòi cưới quỷ trong nghĩa địa.


Cố Khanh thảo luận vấn đề thù lao với vợ chồng Từ Mẫn Trung.


Hoàng đại sư sau khi hôn mê một khoảng thời gian cũng đã tỉnh lại, mang theo đồ đệ, chuẩn bị thảo luận tiền thù lao và tiền thuốc men.


Thật là lúng túng!


Vốn bởi vì không tin trình độ của Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn, ý tưởng của Chung Mạn là lấy tiền mời Hoàng đại sư tới, còn hai người này thì tùy tiện cho vài chục nghìn là được.


Nhưng hiện tại, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn là chủ lực, sao có thể cho vài chục nghìn đuổi đi? Chung Mạn và Từ Mẫn Trung không muốn đắc tội người tu luyện huyền học làm hại nhà mình.


Hai vợ chồng thương lượng, nếu đã là Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn giúp cho việc lớn, Hoàng đại sư căn bản không ra sức bao nhiêu, quyết định lấy thù lao vốn tính cho Hoàng đại sư đổi sang đưa cho Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn là xong.


Bình Luận (0)
Comment