Đương nhiên sẽ giảm thù lao bên Hoàng đại sư, nhưng cũng không thể cắt giảm quá mức, dù sao thực lực của Hoàng đại sư không bằng Cố Khanh thì vẫn là người tu luyện huyền học, bọn họ không thể tùy tiện đắc tội.
Nhưng Hoàng đại sư không nghĩ như vậy.
Đừng nhìn khuôn mặt của ông ta trông chính trực, nhiệt tình giúp đỡ trong chuyện này, trên thực tế đều là vì Chung Mạn cho tiền nhiều!
Tuy năng lực của ông ta không đủ, khụ, trong lúc đánh nhau với lệ quỷ bởi vì không đánh lại mà xỉu, nhưng ông ta vẫn lấy tiền.
Hoàng đại sư tính thầm trong bụng, đã bàn trước là trả thù lao một triệu, nhưng bấy nhiêu không đủ để bù đắp mất mát của ông ta.
Bùa mình tự làm là chuyện nhỏ, trọng điểm ở chỗ ông ta bị thương, muốn khỏe lại cần rất nhiều vật siêu bổ. Còn có bùa chú mà sư phụ của ông ta để lại, hơn mười lá bùa Lôi thượng đẳng dùng uổng phí lên người lệ quỷ.
Nên biết nếu bán bùa của sư phụ, dân trong nghề trả giá mấy chục nghìn, hai trăm nghìn cũng không tiếc.
Hoàng đại sư cảm thấy chính mình lấy một triệu là lỗ to, bây giờ nhóm Chung Mạn còn định quỵt luôn?!
“Hoàng đại sư, vợ chồng chúng tôi bàn rồi, ngài vốn nói giải quyết chuyện này lấy thù lao một chuyện, nhưng ngài không giải quyết được chuyện này.”
Chung Mạn thiếu tiền sao? Đương nhiên là không, bà ta là diễn viên nổi tiếng, chồng là đạo diễn có tiếng tăm, trong nhà không thiếu một, hai triệu. Chẳng qua Chung Mạn cảm thấy thực lực của Hoàng đại sư không tương xứng với thù lao mà mình yêu cầu.
Hoàng đại sư nghe ngữ khí của Chung Mạn, tự nhiên biết tính toán trong lòng của Chung Mạn, trầm giọng hỏi:
“Nói vậy là bà Chung Mạn định ăn quỵt?”
Hoàng đại sư âm thầm liếc hướng nhóm Cố Khanh lặng im đứng một bên. Hai người này thực lực cao siêu, hơn nữa cứu mạng của ông ta, Hoàng đại sư biểu thị chọc vào không nổi. Nhưng hai vợ chồng ở trước mắt chỉ là người bình thường, vậy mà dám khinh thường trình độ của ông ta?!
Hoàng đại sư híp mắt, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
Đồ đệ trẻ tuổi ở bên cạnh dìu ông ta không chấp nhận được Chung Mạn khinh thường bọn họ, trực tiếp lớn tiếng nói: "Các người còn muốn mặt không? Sư phụ của tôi vì giúp con trai các người thậm chí dùng hết bùa mà sư gia của tôi để lại, một lá bùa giá hơn hai trăm nghìn đấy, các người còn không biết ngượng không trả một triệu?!”
Chung Mạn tiến lên, muốn giảng đạo lý với người trẻ tuổi, không phải anh trả giá cái gì cho vụ này liền có thể được đến thứ gì, trọng điểm là xem kết quả. Hai người Cố Khanh giải quyết xong việc, thù lao tự nhiên là của bọn họ.
Chung Mạn chưa kịp nói gì đã bị Từ Mẫn Trung kéo lại, mặt ông ấy hơi đỏ, dường như thấy xấu hổ vì thái độ của vợ thay đổi nhanh như vậy.
“Hoàng đại sư yên tâm, thù lao hứa với ngài bà ta sẽ trả không thiếu một đồng!”
Từ Mẫn Trung chưa bao giờ ngờ rằng vợ mình sẽ thiển cận đến loại tình trạng này. Sao bà ta dám coi khinh người trong huyền học, dám cắt xén tiền?
Nhà bọn họ không thiếu tiền, tại sao Chung Mạn bởi vì chút chuyện này mà đắc tội với người?!
Hoàng đại sư rất vừa lòng với câu trả lời của Từ Mẫn Trung, khẽ ừ một tiếng, tiếp đó mang theo đồ đệ chậm rãi đi ra phòng bệnh. Nếu nơi này còn có người biết điều thì ông ta sẽ không so đo với Chung Mạn.
Chung Mạn hoàn toàn không biết chính mình đã tránh thoát cái gì, ngược lại khó hiểu với cách xử lý của Từ Mẫn Trung.
Hoàng đại sư không có thực lực đó, dựa vào cái gì cho tiền ông ta?!
Từ Mẫn Trung lười giải thích với Chung Mạn, ông ấy đã chuẩn bị sẵn tiền cho Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn rồi.
Từ Mẫn Trung đưa một tấm thẻ ngân hàng ra:
“Đại sư, đây là thù lao, mật mã là sáu số không.”
Trong thẻ có hai triệu, hai vị đại sư một người một triệu, đây là giá mà Từ Mẫn Trung quyết định.