Vu Thiến hơi yên tâm, lại đi các chùa miếu và đạo quán nổi tiếng trong thành phố S xin bùa đeo bên người, buổi tối có thể ngủ ngon rồi.
Nhưng Vu Thiến yên tâm hơi quá sớm.
Chưa qua vài ngày, chị ấy cảm thấy trạng thái của mình không đúng.
Dễ mệt mỏi, không thấy mùi dầu mỡ tanh, ngửi mùi cá là nôn mửa, thích ăn chua, tất cả điều này giống hệt triệu chứng lúc trước chị ấy có bầu.
Trong bụng của chị ấy chắc chắn có cái gì!
Vu Thiến nghĩ như vậy, trong lòng mơ hồ có một ý nghĩ, không chừng đây là một quỷ thai.
Càng tồi tệ hơn là bùa hộ mệnh mà chị ấy xin về bắt đầu mất tác dụng. Bởi vì thứ trong bụng nên khi Vu Thiến cách bùa hộ mệnh gần sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa rất khó chịu.
Lâm Lập Dân lại bắt đầu xuất hiện trong giấc mơ của Vu Thiến, may mắn bởi vì chị ấy mang thai nên thái độ của hắn hiền hòa.
Nhưng Vu Thiến dần hốc hác, ngẫu nhiên cảm giác thứ trong bụng nhúc nhích, chị ấy cảm thấy đây là giờ đếm ngược sinh mệnh, cho đến khi chị ấy tình cờ gặp Phùng Quân.
Trên đường Cố Khanh tới gặp vị khách này cũng phát hiện ra rồi.
Nhà mới thuê của Vu Thiến cách gần cục cảnh sát nơi Phùng Quân làm việc.
Ngày nọ lúc Phùng Quân về nhà trùng hợp gặp Vu Thiến, tuy lúc này chị ấy đã gầy rộp so với mấy tháng trước gặp mặt.
Phùng Quân ôm tinh thần chủ nghĩa nhân đạo đã tiến lên hỏi thăm mấy câu.
Vu Thiến phát hiện khi Phùng Quân tới gần thì khí u ám gần đây ám trong người mình cư nhiên biến mất.
Mới đầu Vu Thiến tưởng là vì Phùng Quân là cảnh sát, trên người cảnh sát tất nhiên có chính khí!
Vu Thiến cùng đường xem Phùng Quân là cọng rơm cứu mạng, nói hết chuyện kỳ dị phát sinh với mình cho anh ấy biết.
May mắn Phùng Quân không phải cảnh sát bình thường, trải qua chuyện cha thành quỷ vẫn không ngừng tìm kiếm chính mình, anh ấy rất tin vào chuyện quỷ thần.
Sau khi biết Vu Thiến đến gần mình thì cảm thấy đỡ hơn nhiều, Phùng Quân lập tức nghĩ đến Cố Khanh Cố đại sư đã giúp cha mình, cô từng cho anh ấy một lá bùa hộ mệnh, bị anh ấy bỏ trong bóp da mang theo bên người.
Phùng Quân lập tức giới thiệu Cố Khanh cho Vu Thiến.
“Chuyện là vậy đấy.” Vu Thiến nói rất nhiều, cảm thấy miệng có chút khô ráo, uống một hớp nước: “Cố đại sư, tôi còn cứu được không?"
Cố Khanh cũng cảm thấy chính mình cần uống một ngụm nước để bình tĩnh lại.
Vừa nãy cô tận mắt thấy một cái đầu nhỏ chui ra từ cái bụng phẳng của Vu Thiến.
Da đen như mực, ngũ quan đã hình thành, dường như nó còn cười với cô?
Cố Khanh hút ngụm khí lạnh, lại hỏi: “Mấy tháng?"
Vấn đề này rất trọng yếu.
Thông thường thì con người mang thai mười tháng, nhưng quỷ thai thì khác, từ gieo đến thành hình chỉ cần ba tháng. Trong thời kỳ quỷ thai sinh trưởng sẽ không ngừng hút chất dinh dưỡng của cơ thể mẹ, mãi khi phút cuối xé rách cơ thể chui ra, hút kho cơ thể mẹ.
Vu Thiến nhớ lại:
“Đại khái có một tháng rưỡi."
Cố Khanh gật đầu, vậy là quỷ thai vừa rồi hẳn là mới vừa thành hình, còn cần thời gian lớn lên mới xé rách cơ thể chui ra.
Nhưng lạ ở chỗ quỷ thai bình thường đều là tràn ngập khí âm tà, tại sao thứ trong bụng Vu Thiến trông khá hiền, còn biết cười?
Xem Cố Khanh trầm mặt hơi lâu khiến Vu Thiến càng lo lắng: “Đại sư?"
Cố Khanh khôi phục tinh thần:
“Thứ này có thể loại trừ, nhưng tôi cần chuẩn bị một vài thứ mới có thể giải quyết dứt khoát một lần.”
Vu Thiến gật đầu như gà con mổ thóc:
“Nhờ hết vào Cố đại sư!”
Cố Khanh đi Bộ Đặc Dị.
Biểu hiện không giống bình thường của quỷ thai khiến cô rất bận tâm.
Quỷ thai bình thường xé rách cơ thể mẹ chui ra hẳn là dựa vào bản năng khát máu của mình, hơn nữa quỷ thai đến từ người và quỷ kết hợp, trời đất không tha, cho nên từ lúc có ý thức đã tà ác.
Quỷ thai biết cười, có ý thức tự chủ, vô luận là được truyền thừa hay có trí tuệ từ con đường khác thì Cố Khanh đều chưa từng gặp.
Cố Khanh vừa nghĩ vừa đi vào Bộ Đặc Dị.
"Meo!"