Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 415 - Chương 416: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 416: Vô Đề

Một bóng trắng lao tới trước mặt Cố Khanh.


Mèo trắng một thời gian không gặp nhanh nhẹn nhảy vào ngực của Cố Khanh.


Một con vật nhỏ màu đen khác đến bên chân Cố Khanh từ lúc nào, là chó mực đã khỏe hoàn toàn.


Các đồng nghiệp nghe tiếng tụ tập tới cửa, trông thấy mèo trắng bình thường ở trong Bộ Đặc Dị chỉ thích ăn cơm, ghét gần người, chó mực tuy nghe lời nhưng trong ngoan ngoãn để lộ ra khoảng cách, giờ hai con vật này đang làm nũng.


Lệ Hoan cười nói:


“Rốt cuộc trở về, nếu không thì chỗ của chị sắp bị hai con này quậy banh nóc.”


Trước khi đi thủ đô, Cố Khanh nhờ Lệ Hoan chăm sóc mèo trắng và chó mực giùm.


Ban đầu Lệ Hoan đưa chúng tới chỗ Sơn Linh, ba con chơi chung khá vui.


Nhưng một ngày, hai ngày trôi qua, Cố Khanh vẫn không đến thăm chúng nó, hai con vật bắt đầu nóng nảy.


Chúng không chịu chơi, không chịu ăn cơm, đi theo Lệ Hoan không rời một tấc, dường như chờ xem khi nào cô ấy sẽ ‘chắp đầu’ với Cố Khanh.


Cố Khanh cười gượng nhanh chóng nhỏ nhẹ xin lỗi hai con vật, còn dùng linh lực chải vuốt cho chúng nó mới miễn cưỡng dỗ được.


Chó mực ngoan ngoãn còn dễ bị dụ, được xoa nắn một lúc thì đã dịu ngoan nằm bên cạnh chân của Cố Khanh, làm một con chó canh giữ yên lặng.


Nhưng mèo trắng thì không dễ bị mua chuộc, nó dùng hành động đầy đủ biểu thị cái gì gọi là ngạo kiều.


Sau khi xác nhận Cố Khanh trở về sẽ đón chúng nó đi, mèo trắng thay đổi thái độ vừa rồi còn nhào vào ngực cô kêu meo meo, nó ngồi trên bàn họp của mọi người, đưa mông về phía Cố Khanh: Hừ! Mặc kệ thú hai chân nhà ngươi!


Chẳng qua, ánh mắt của nó mỗi khi ngẫu nhiên quay đầu xác nhận vị trí của Cố Khanh vẫn bại lộ tâm tư nhỏ.


Tán gẫu vài câu về chuyện lý thú của hai con vật, sau đó Cố Khanh chuyển đề tài qua chuyện mình gặp hôm nay.


“Ý của em là quỷ thai kia đã có ý thức riêng, khác với quỷ thai bình thường hung hăng, hơi thở quanh thân ngược lại rất bình hòa?"


Nghe Cố Khanh miêu tả, Lệ Hoan sờ cằm hỏi.


Cố Khanh gật đầu: “Hơn nữa, thoạt nhìn Vu Thiến yếu ớt bởi vì quỷ thai, nhưng trên thực tế, cơ thể mẹ lúc này lẽ ra đã không chịu nổi cần vật siêu bổ, nhưng Vu Thiến không có phản ứng đó.”


Vậy thì đúng là càng thêm kỳ lạ.


Lệ Hoan gõ mặt bàn, trong con mắt mang theo một chút tò mò: “Vậy em định làm thế nào?”


À thì


Cố Khanh ôm mèo trắng rốt cuộc hết giận dỗi, nhún vai đáp:


“Em luôn theo chuẩn tắc tiên lễ hậu binh.”


Lệ Hoan đã hiểu, tức là khuyên nhủ trước, không được thì đánh, đánh phục là chuyện gì cũng xong. Đương nhiên, chuẩn tắc này là áp dụng cho yêu tinh quỷ quái chưa tạo nghiệt, còn gặp có nghiệt quả quấn thân thì Cố Khanh cho ăn ngay một kiếm.


Lúc Cố Khanh lại đến nhà của Vu Thiến, sắc mặt chị ấy đã khá hơn trước kia nhiều.


Lúc trước Cố Khanh để lại một lá bùa cho chị ấy cảm giác an toàn.


Lần này Cố Khanh trở lại mang theo gánh nặng ngọt ngào.


Mèo trắng ngồi xổm ở trên vai, chó mực thì nằm trong ngực cô, trông Cố Khanh không có phong phạm đại sư gì cả.


Vu Thiến không dám hỏi nhiều.


“Được rồi, chúng ta hãy tâm sự trước đi. Cô hy vọng giải quyết như thế nào?” Cố Khanh nói thẳng, báo cho Vu Thiến biết khác lạ trong bụng chị ấy.


“Ý của cô là lúc trước cô thấy em bé chui ra từ bụng của tôi?” Vu Thiến dừng một chút, gọi quỷ thai là em bé, tỏ vẻ cho dù đây là quỷ thai thì chị ấy vẫn có chút tình mẹ con với nó.


Cố Khanh gật đầu: “Nó đã có ý thức tự chủ, nhưng để mặc nó sinh trưởng trong bụng của cô đều không tốt cho hai bên. Đến lúc đó cô mất mạng, quỷ thai hại cô cũng hoàn toàn thành tà vật, bị tru sát.”


Vu Thiến cúi đầu suy nghĩ, Cố Khanh không thấy rõ biểu cảm của chị ấy.


Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Vu Thiến ngước đầu lên, trong mắt xẹt qua một chút kiên định:


“Tôi có thể thấy bé một lần không?”


Vu Thiến đang nói về quỷ thai trong bụng của mình.


Cố Khanh gật đầu, nếu Vu Thiến muốn gặp thì được thôi, không chừng còn tìm hiểu được nguyên nhân quỷ thai này khác biệt.


Ủa?


Bình Luận (0)
Comment