Cố Khanh lại nhìn bụng của Vu Thiến, mới nhắc xong, quỷ thai đã tự chui ra.
Khác với lần trước nó chỉ ló cái đầu ra cười với Cố Khanh, lúc này quỷ thai chui ra khỏi bụng của Vu Thiến, tuy toàn thân đen ngòm, nhưng ngũ quan không dữ tợn chúng nào.
Đang lúc Cố Khanh nghi hoặc tại sao quỷ thai chạy ra vào lúc này thì phát hiện đối phương cư nhiên ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm mèo trắng trong bụng mình.
Xem ra con vật nhỏ có tác dụng dụ quỷ thai ra.
Cố Khanh bỗng cảm thấy quỷ thai này hơi đáng yêu.
"Đại sư?" Nhìn thấy Cố Khanh bỗng nhiên lại không có động tĩnh, Vu Thiến lên tiếng thắc mắc.
Cố Khanh nhìn thoáng qua Vu Thiến, buông mèo trắng xuống đất, vỗ nhẹ nó ra hiệu làm ‘mồi’.
Mèo trắng kêu meo, cái đuôi phất qua cổ tay của Cố Khanh, sau đó cất bước mèo ưu nhã đi tới chỗ trống bên cạnh.
Quỷ thai quả nhiên bị hấp dẫn, từng bước rời khỏi bụng của Vu Thiến bò theo mèo trắng, chẳng qua có một sợi chỉ đen ảo nói nó với bụng chị ấy.
Cố Khanh hỏi nhỏ:
“Nó đã ra rồi, cô muốn xem nó không?”
Vu Thiến cố gắng bình tĩnh:
“Tôi tôi muốn nhìn một lần.”
Cố Khanh đưa qua một lá bùa Linh Nhãn.
Bùa Linh Nhãn dán lên người, Vu Thiến liền trông thấy khoảng trống giữa phòng khách trừ con mèo trắng mà Cố đại sư mang đến còn thêm một bóng dáng em bé sơ sinh.
Vu Thiến bịt miệng ngăn tiếng hét phát ra.
Là nó!
Vu Thiến vẫn nhớ đứa con ba tháng đã mất của mình. Sau khi sẩy thai, chị ấy từng nằm mơ, trong mơ có một em bé sơ sinh kháu khỉnh đáng yêu nằm trong ngực chị ấy, còn biết nói.
Em bé nói:
“Mẹ, con sẽ bảo hộ mẹ.”
Vu Thiến xác định quỷ thai ở trước mắt và em bé mà chị ấy nằm mơ thì trừ da thịt trở nên đen ngòm, còn lại giống y hệt.
"A! A A!"
Dường như quỷ thai cảm giác được ánh nhìn của mẹ, nó ngoái đầu lại.
Phát hiện Vu Thiến thật sự nhìn mình, nó hưng phấn từ bỏ mèo trắng mà mình cảm thấy hứng thú, nhanh chóng bò trở về, vươn tay hướng Vu Thiến:
“A a!"
Dường như muốn Vu Thiến ôm nó.
Vu Thiến bản năng chìa tay ra, nhưng không ôm quỷ thai được.
Cố Khanh đứng lên, ngăn cản hai bên.
Quỷ thai phát hiện người trước mắt ngăn cản chính mình thân thiết với mẹ thì nhe hai chiếc răng nhọn hướng Cố Khanh.
Nhưng Cố Khanh không dao động, nhìn về hướng Vu Thiến:
“Sao hả cô Vu? Đã quyết được chưa? Là hoàn toàn diệt nó hay là "
Không đợi Cố Khanh hỏi xong, Vu Thiến nhanh chóng nói: "Không được!"
"Vé bé hẳn là đứa con đầu tiên của tôi, đứa con bị sẩy. Bé chỉ là muốn ở bên cạnh bảo vệ tôi thôi.”
"A a!" Quỷ thai nghe lời của Vu Thiến, tuy không biết nói nhưng nó nhẹ gật đầu.
Cố Khanh mới nghe Vu Thiến nói thì hơi bất ngờ, nhưng lập tức phản ứng lại, có lẽ đây là nguyên nhân quỷ thai còn bảo trì ý thức tự chủ.
Lúc trước nó ở trạng thái bình thường đầu thai vào bụng của Vu Thiến, trở thành con chị ấy.
Nhưng bởi vì hành vi của Lâm Lập Dân khiến đứa bé mới ba tháng đã bị sẩy.
Em bé ba tháng tuổi, bởi vì Vu Thiến cẩn thận chăm sóc nên sau khi mất đi sinh mệnh cư nhiên không có sản sinh ác niệm, cũng không đầu thai, ngược lại lựa chọn ở bên cạnh Vu Thiến, bảo hộ chị ấy.
Khi nó phát hiện cha mình sau khi chết thì dây dưa mẹ, còn ý đồ khiến mẹ mang bầu quỷ thai để hại chết mẹ, nó lựa chọn lại vào trong bụng của mẹ, trở thành một quỷ thai.
Sau khi trở thành quỷ thai, bản năng nói cho nó phải hút chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ thì nó mới có thể lớn lên.
Nhưng nó kiềm chế, mỗi lần chỉ hút một chút, mỗi tối khi cha vào giấc mơ, nó sẽ thừa cơ đó hút âm khí của cha.
Nó cần lớn mạnh chính mình, đuổi cha rời xa mẹ vĩnh viễn trước khi nó chui ra khỏi thân thể mẹ.
Nó phải bảo hộ mẹ.
Nó có thể cảm thụ được người trước mắt rất lợi hại, cô có thể giúp mẹ.
Vì nghĩ như vậy nên lúc ấy quỷ thai mới chui ra khỏi bụng cười với Cố Khanh.