Vu Thiến nói:
"Không thể tổn thương bé, bé là con của tôi! Là con của tôi!”
“Cũng được.” Cố Khanh gật đầu, nói: “Chắc cô cũng biết nếu giữ nó lại, khi đến giờ thì dù hiện tại nó có ý thức, đến cuối cùng cũng sẽ hút sạch cô.”
“Cái đó” Vu Thiến vẫn do dự.
Nhưng cục than quỷ thai ngược lại quả quyết dứt khoát kêu a a, chỉ hướng Vu Thiến, tỏ vẻ nếu Cố Khanh có thể bảo hộ chị ấy thì có thể cắt đứt liên hệ với quỷ thai.
Đây là một tình cảm sâu đậm đến kỳ dị.
Cố Khanh cảm thán.
"Đại sư, không có biện pháp khác sao?" Vu Thiến hy vọng có thể vẹn toàn đôi bên.
Cố Khanh gật đầu: “Có."
Mắt Vu Thiến sáng rực hỏi:
“Là biện pháp gì?"
"Cho dù rất vất vả, cho dù phải liên tục thật lâu thì cô vẫn đồng ý bất chấp tất cả làm vì quỷ thai này chứ?” Cố Khanh hỏi.
Lần này Vu Thiến không suy nghĩ nhiều, nói thẳng:
“Tôi đồng ý.”
Cố Khanh lấy một lá bùa trống ra khỏi túi xách, kêu Vu Thiến lấy cây kéo.
Cô cắt bùa thành hình dạng người, lấy kiếm gỗ đào ra chém sợi chỉ đen nối giữa quỷ thai và bụng.
Bởi vì quỷ thai không chút chống cự nên khá thuận lợi.
Cố Khanh giơ tờ giấy hình người hướng quỷ thai, niệm chú, quỷ thai chậm rãi bay lên nhập vào lá bùa hình người trong tay cô.
Lá bùa vốn có màu vàng, sau khi hòa hợp với quỷ thai thì đổi thành màu đen như mực nước.
Sau đó người giấy ngẩng đầu, huơ tay, cư nhiên sống lại.
Cố Khanh không ngăn cản nó nhảy xuống khỏi tay mình, nhảy vài cái leo lên vai của Vu Thiến, dụi vào má chị ấy.
Cố Khanh tìm trong nhà Vu Thiến, không có pho tượng thờ, cô tìm con mèo bằng gốm sứ vốn để trưng cho đẹp, nhét người giấy tí hon màu đen vào con mèo sứ kia.
“Được rồi, tuy nó có thể nhúc nhích nhưng bởi vì là quỷ thai, khi chưa thanh lọc sạch sẽ âm sát khí quanh thân thì đừng để nó đi lung tung.”
Cố Khanh đặt mèo sứ lên một chiếc bàn:
“Muốn cứu nó, khiến nó lại có cơ hội đầu thai thì cô phải mấy chục năm như một ngày, mỗi ngày thắp ba nén nhang cho nó, đồng thời làm nhiều chuyện tốt, dùng công đức trên người mình thanh tẩy âm sát khí quỷ thai của nó, mãi khi người giấy từ màu đen biến về màu vàng vốn có là cô thành công.”
Vu Thiến cung kính gật đầu, sau đó cẩn thận dè dặt hỏi:
“Vậy còn Lâm Lập Dân?”
Đối với việc này, Cố Khanh tỏ vẻ, nếu tối hôm nay hắn dám lại đây thì cô xử đẹp luôn.
Cố Khanh nói:
"Thật ra, hiện tại không có quỷ thai, chỉ cần đeo bùa hộ mệnh của tôi thì hắn sẽ không dám đến gần cô.”
Nhưng thái độ đối với Lâm Lập Dân của Vu Thiến hoàn toàn khác với quỷ thai:
“Tôi hy vọng hắn ta mãi mãi không xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
Cố Khanh gật đầu.
Thật ra Lâm Lập Dân chết trong trận sống mái của xã hội đen, sau đó nhóm người kia bị cảnh sát bắt, sớm cung khai những gì mình làm, Lâm Lập Dân cũng nên vào địa phủ. Hiện tại hắn vẫn lang thang ở dương gian, Cố Khanh không ngại giúp địa phủ đưa con quỷ hoang này về.
Khi Cố Khanh đặt mèo gốm sứ xuống bất chợt nhìn hình chụp dán trên tường.
Có hình Vu Thiến chụp chung với người thân, bạn bè, nhưng càng nhiều là hình chụp với mèo.
“Cô còn nuôi mèo hả?” Cố Khanh tùy ý hỏi.
Vu Thiến nhìn theo ánh mắt của Cố Khanh chuyển hướng hình chụp trên tường, ánh mắt trở nên nhu hòa:
“Tôi từng nuôi một con mèo, lúc ấy còn làm việc trong xưởng dệt, có một ngày nhặt về một con mèo con, đó là mèo trên hình. Lúc ấy tôi không có nhiều tiền, chỉ có thể có gì cho nó ăn nấy, vậy mà nó vẫn lớn lên khỏe mạnh.”
“Sau đó thế nào?” Cố Khanh lại hỏi.
"Về sau thì Lâm Lập Dân bắt đầu theo đuổi tôi, nhưng dường như Tiểu Bối không thích hắn, cứ gặp là cào. Một ngày nọ tôi đi ra ngoài, khi trở về thì không thấy Tiểu Bối đâu nữa.”
Bây giờ nhớ lại, Vu Thiến cảm thấy sự mất tích của Tiểu Bối dường như có liên quan với Lâm Lập Dân.
Cố Khanh lúc này lại ra chiều đăm chiêu.
Tình cảm sâu đậm của quỷ thai đối với Vu Thiến, thói quen bò bằng tứ chi, tràn ngập hứng thú với loài mèo.
“Đại sư sao thế?” Vu Thiến phát hiện vị Cố đại sư này dường như rất thích ngây người.
Cố Khanh khôi phục tinh thần, mỉm cười nói:
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy dường như Tiểu Bối luôn ở bên cạnh bảo vệ cô.”
Lời của Cố Khanh đầy ẩn ý.