Thoạt trông chắc đây là một cục phong thủy.
Nhà trưởng thôn có sáu người.
Hai vợ chồng trưởng thôn, hai vợ chồng con trai cả và con của họ, cùng với con trai út của trưởng thôn.
Trông thấy có khách đến xin ở một ngày, còn trả thù lao dày, nhà trưởng thôn đương nhiên đều rất vui.
Bọn họ hớn hở tỏ vẻ muốn nấu một bữa tối thịnh soạn cho nhóm du khách.
Chẳng qua con trai út của trưởng thôn mang theo cháu trai của mình chơi ở ngoài đi về nhà còn đòi mẹ cho kẹo ăn, nói chuyện thì ngọng nghịu, dường như trí lực có chút vấn đề.
Bởi vì ở trong nhà trưởng thôn, ba người Cố Khanh buông xuống hành lý sau đó lấy danh nghĩa dạo chơi đi một vòng khắp thôn, không ai ngăn cản họ.
Mỗi khi đi ngang qua một hộ gia đình là Cố Khanh sẽ chú ý cây kim trên la bàn mà cô giấu trong tay.
Mãi khi kim la bàn chỉ hướng một gian nhà ngói thì ngừng xoay.
"Là nơi này." Cố Khanh nói.
Tiểu An nghe vậy nhanh chóng tiến lên, nhìn vào trong, lập tức thấy một bóng dáng quen thuộc.
Là người vợ trong hai người nhận nuôi, Tiểu An biết mặt bà ta.
Nhưng xem bộ dạng vui vẻ bận rộn của bà ta thật khó nhìn nhà bọn họ xảy ra chuyện gì.
"Mẹ!"
Hai giọng nói một nam một nữ vang lên sau lưng họ.
Cố Khanh quay đầu nhìn một cái, đúng rồi, người phát ra giọng nữ là An Mẫn.
Tiểu An quay đầu lại, hai chị em mặt đối mặt gặp nhau.
An Mẫn kinh ngạc kêu một tiếng:
“Chị? Sao chị đến đây?”
An Mẫn chẳng bị gì cả, lành lặn xuất hiện ở trước mặt Tiểu An và nhóm Cố Khanh.
Tiểu An nhanh chóng tiến lên, dường như tạm dừng một lúc, xác nhận người trước mặt là em gái của mình thì ôm chầm lấy cô ta:
“Còn hỏi nữa! Đột nhiên bặt tin, em có biết chị lo cho em nhiều cỡ nào không?!”
Hình ảnh chị em song sinh gặp lại nhau vốn nên ấm áp tốt đẹp.
Nhưng Cố Khanh lại cảm thấy, khi An Mẫn trông thấy Tiểu An xuất hiện thì cảm xúc ngạc nhiên và hân hoan trong mắt hơi giả trân.
Dường như An Mẫn đã đoán trước Tiểu An sẽ đến, hân hoan không phải vì lâu ngày gặp lại mà là hưng phấn vì ước muốn được thực hiện.
Người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh An Mẫn hiển nhiên là cậu con trai mà vợ chồng sinh ra sau khi nhận nuôi cô ta.
Vẻ mặt của thanh niên chất phác, rõ ràng nhỏ hơn An Mẫn nhưng bề ngoài giống như già hơn cô ta mấy tuổi.
Cậu ta nhìn An Mẫn:
“Chị quen bọn họ ạ?”
Xem bộ dạng của cậu ta rất thân thiết với người chị này.
Người phụ nữ bận rộn trong nhà bếp nghe âm thanh bên ngoài cũng đi ra, bắt gặp cảnh tượng nhận người thân.
Hai chị em An Mẫn và Tiểu An đứng đối diện nhau, bộ dạng cơ hồ giống y như đúc, chẳng qua một người để tóc suôn dài, một người để tóc quăn, quần áo cũng khác.
Người phụ nữ lập tức nhớ ra ngày xưa khi nhận nuôi An Mẫn thì viện trưởng của cô nhi viện từng nói An Mẫn còn một người chị song sinh, hỏi bọn họ có thể nhận nuôi hai chị em được không. Nhưng vì điều kiện kinh tế thật sự không cho phép, bọn họ chỉ nhận nuôi An Mẫn.
“Tiểu Mẫn, chị của con đến tìm con hả? Cháu cháu là An Tuệ đúng không?” Chẳng ngờ người phụ nữ còn nhớ tên của An Tuệ.
Nhưng có gì đó hơi lạ, theo như An Mẫn nói thì cô ta bị cha mẹ nuôi coi thường, em trai coi như ở đợ, nếu không thi đậu đại học hàng đầu sẽ bị ép bỏ học, cô ta thật là đáng thương đúng không nhỉ?
Nhưng người phụ nữ này khi nhìn An Mẫn thì tràn đầy trìu mến, không hề giống như cô ta miêu tả là sau khi gia đình này có con trai ruột liền xem cô ta là con hầu.
Hơn nữa An Mẫn và em trai mới vừa từ bên ngoài trở về, cũng có thể nhìn ra người luôn làm việc nhà là người phụ nữ trung niên.
Những gì An Mẫn từng nói với Tiểu An đều là lừa dối cô ấy!
Trong khoảnh khắc đó Cố Khanh lập tức hiểu ra mọi việc.
Nhưng có lẽ Tiểu An không muốn tin, bản năng xem nhẹ những điều này.
An Mẫn thì kéo tay Tiểu An, cười tươi với người phụ nữ trung niên và em trai, giống như đã quên lời mình từng nói với Tiểu An.