“Tôi hỏi rồi.” Vẻ mặt của Tiểu An càng kỳ lạ: “Người trong trường nói Tiểu Mẫn đã tạm nghỉ học."
Càng nghe sự tình trở nên càng quái lạ.
Làm gì có ai vì về quê mà tạm nghỉ học vài ngày? Hơn nữa hai vợ chồng kia còn có con trai ruột, lẽ nào bỏ ngang việc học của con mình luôn?
Xe càng chạy càng hẻo lánh, xung quanh đều là vùng núi, thảm thực vật rậm rạp, ngẫu nhiên thấy chút dấu vết con người.
Dựa theo kim chỉ phương hướng, xe ngàng trước một ngọn núi.
Ba người vừa xuống chợt thấy có người xuống núi.
Là một ông già, nhưng thân thể khỏe mạnh, rõ ràng thoạt trông rất lớn tuổi nhưng vác một gánh đồ vật bước đi như bay, không mệt chút nào.
Cố Khanh ngăn ông già này lại, hỏi:
“Bác ơi, bác là người ở trên núi này ạ?”
Ông già huơ đòn gánh trên vai, trả lời: “Đương nhiên, tôi ở trên núi này gần như cả đời.”
Cố Khanh hỏi tiếp:
“Vậy trên núi này có tổng cộng mấy thôn ạ?”
Ông già vươn ra một ngón tay:
“Chỉ có một, là thôn Thánh Nguyệt.”
Tên của thôn này nghe đậm mùi phong kiến mê tín.
“Cho hỏi là chúng cháu có thể vào trong thôn của các bác đi dọa được không?” Cố Khanh hỏi ông già: “Chúng cháu là nhóm du lịch balo, lỡ lái xe nhầm đường đi tới đây, trước sau chẳng có trạm nào cả, cháu cháu muốn tìm một chỗ tạm nghỉ một lúc."
Ông già cười cười: “Đương nhiên là được, thôn chúng tôi lâu rồi không có người ngoài tới, bọn họ nhất định rất hoan nghênh các người."
Ba người Cố Khanh dọc theo đường núi mà ông già đi xuống, leo khoảng hai, ba tiếng mới mơ hồ nhìn thấy đường nét thôn núi.
Thôn này hơi kỳ lạ.
Nông thôn bình thường đa số là người già và con nít ở lại, trai gái trẻ tuổi đều rời thôn đi bên ngoài tìm việc làm.
Nhưng thôn trước mắt thì người già, con nít, đàn ông, phụ nữ, trên cơ bản số người ngang nhau.
Cánh đàn ông đang trồng trọt trong ruộng bậc thang, các chị em thì nấu cơm nhặt rau giặt đồ, người già lân la các nhà tán dóc, đám nhóc tung tăng chạy khắp thôn.
Phát hiện người ngoài đến, một số đứa trẻ tò mò xúm lại, vài người lớn đi theo phía sau.
Một người phụ nữ tiến lên hỏi thăm:
“Xin hỏi, các người là?”
Khương Mặc Ngôn tiến lên giải thích:
“Chào thím, chúng cháu là nhóm du lịch bị lạc, trùng hợp ở dưới núi gặp một ông cụ đang đi xuống, ông cụ cho chúng cháu biết trên núi có một thôn để nghỉ ngơi nên chúng cháu lên đây.”
Trong lúc Khương Mặc Ngôn nói chuyện thì Tiểu An luôn nhìn bốn phía, nhưng xem một lần cũng không nhìn thấy bóng dáng em gái và gia đình nhận nuôi.
Bà thím hỏi:
“Ôi chà, thôn chúng tôi lâu rồi không có khách đến, hoan nghênh các người lại đây. Mọi người muốn nghỉ tạm một lúc hay ở lại vài đêm?”
“Ưm, ở tạm một đêm trước đã.” Cố Khanh ngẫm nghĩ nói: “Phiền thím giúp chúng cháu tìm một nhà sạch sẽ mà to chút, tốt nhất là ba người có thể ở chung. Tiền không là vấn đề."
Câu nói sau cùng đại khái là êm tai nhất.
Bà thím nhanh chóng nở nụ cười:
“Ối trời, muốn nhà như thế thì chỉ có nhà của trưởng thôn. Nhà trưởng thôn to nhất chỗ chúng tôi, một năm trước con trai của ông ấy kết hôn, mới trang hoàng nhà cửa.”
Bà thím nói xong nhìn sang Tiểu An đứng cạnh Cố Khanh:
“Cô gái này trông khá quen mắt."
Ba người giật nảy mình.
Suýt chút quên, Tiểu An và An Mẫn trừ cách ăn mặc khác nhau thì vẻ ngoài rất giống.
May mắn Tiểu An bởi vì cạn thị, bình thường đeo kính gọng đen, phỏng chừng bà thím chỉ cảm thấy hơi quen mắt.
Quả nhiên, thấy Cố Khanh không có phản ứng gì với lời nói của mình thì bà thím không nói tiếp, mà là giúp bọn họ xách hành lý đi hướng nhà trưởng thôn.
Nhà của trưởng thôn hẳn là nằm ở vị trí trung tâm thôn, Cố Khanh mẫn tuệ ý thức được bố cục của thôn này hơi khác biệt.
Trừ nhà trưởng thôn ở trung tâm là ở bắc hướng nam, các nhà khác không xây theo kiểu này, lúc bọn họ xây nhà của mình thì xây cửa hướng về nhà trưởng thôn.
Trong sân nhà của trưởng thôn đào một ao nước, bên trong có mấy con cá chép ngẫu nhiên nhảy ra mặt nước. Cố Khanh nhìn thấy linh khí dày đặc tuần hoàn qua hòn núi lớn vòng quanh toàn bộ thôn, lại hội tụ đến nhà trưởng thôn.