“Nếu lúc ấy Tiểu Mẫn thi cao đẳng không được thành tích tốt, hai vợ chồng bị mất mặt tuyệt đối sẽ không cho phép Tiểu Mẫn đi học nữa. Tôi thì không có gì, dù sao đã là cô đơn một người lớn lên, dù học trường kém thì tôi cũng tự tin nhất định có thể tìm được một công việc tốt.”
Cố Khanh cố kiềm nén không chửi vào mặt An Tuệ, vì đứa em gái chẳng biết ôm tâm tư thế nào với mình, chỉ lo cho ích lợi của bản thân mà cô ấy tự hủy tương lai của mình, đáng giá sao?
Cố Khanh xem nhẹ chuyện quá khứ, hỏi tiếp:
“Nếu cậu biết địa chỉ rồi thì có thể đi tìm cậu ta mà?”
Giọng của Tiểu An bởi vì bị bệnh mà hơi trầm thấp:
“Tôi đi tìm rồi, đều không thấy, em gái của tôi, hai vợ chồng kia và con trai của họ đều không ở nơi đó."
"Mất tích?" Cố Khanh kinh ngạc: “Báo cảnh sát chưa?”
"Không phải, hàng xóm nói bọn họ tự dọn đi, nhưng tôi không biết địa chỉ nhà của họ, tôi không tìm được em gái. Chắc chắn Tiểu Mẫn gặp chuyện, tôi có thể cảm giác được."
Nhìn biểu cảm sốt ruột của Tiểu An không giống như giả.
Từ nhỏ đến lớn, giữa An Tuệ và An Mẫn có cảm ứng tâm linh đặc biệt, bình thường không có cảm giác gì, nhưng nếu bên nào gặp nguy hiểm thì bên còn lại sẽ cảm ứng được.
Nên Tiểu An mới khẳng định em gái của mình gặp chuyện.
“Cố Khanh, tôi biết cậu rất lợi hại, cậu tìm em gái giúp tôi được không?”
Đây là lần đầu tiên Tiểu An tỏ ra yếu thế trước Cố Khanh.
Cố Khanh có thể làm sao bây giờ? Đương nhiên là đồng ý.
Mặc kệ nói sao thì bọn họ cùng lớn lên trong một cô nhi viện, không thể để Tiểu An một mình lung tung đi tìm em gái đúng không nào?
Cố Khanh hỏi:
“Bây giờ cậu xuất viện được chưa?”
Tiểu An gật đầu, cô ấy sốt ruột vì không tìm được em gái, cộng thêm mệt nhọc mấy ngày liền nên thân thể không chịu nổi, hiện tại tùy thời có thể xuất viện.
"Vậy thì tốt, chúng ta lập tức rời đi." Cố Khanh đi giúp làm thủ tục xuất viện.
Tiện thể cho Tiểu An mượn di động, kêu cô ấy nhanh chóng gọi điện thoại báo bình an với cô nhi viện.
Cố Khanh mang theo Tiểu An xuất viện vào một quán cà phê.
"Cố Khanh, cậu không cần gọi điện thoại sao?" Tiểu An bản năng cho rằng, Cố Khanh đồng ý giúp mình tìm em gái nhất định là dựa vào sức mạnh của người nhà cô.
Dù sao Tiểu An nghe cô nhi viện nói Cố Khanh tìm được người thân rồi, dường như khá ghê gớm.
Cố Khanh không đáp lại, cô lấy la bàn ra khỏi túi xách, nhổ một cọng tóc của Tiểu An.
Vào lúc thế này thì tìm bằng huyền học sẽ nhanh hơn chút.
“Chờ chút nữa vô luận phát sinh cái gì, vô luận cậu trông thấy cái gì đều phải ngậm chặt miệng lại biết chưa?” Cố Khanh dặn xong bỏ cọng tóc vào la bàn.
Tiểu An vẫn chưa phản ứng lại, Cố Khanh nói cái gì thế? Sau đó cô ấy nhìn thấy la bàn vốn yên lặng sau khi bỏ cọng tóc vào thì kim bắt đầu xoay nhanh.
Kim xoay vài phòng cuối cùng chỉ hướng một phương hướng.
“Như thế là sao?” Tiểu An cảm thấy hết hồn, cô ấy chưa từng biết Cố Khanh còn hiểu về huyền học.
Cố Khanh trả lời:
“Hướng mà kim la bàn chỉ là chỗ em gái của cậu ở.”
"Thật sự?" Tiểu An có chút hoài nghi, nhưng giây sau thúc giục: “Vậy chúng ta hãy mau đi tìm Tiểu Mẫn!”
Tiểu An tin tưởng Cố Khanh sẽ không lừa cô về chuyện này.
Bởi vì cách không xa nên Cố Khanh kêu Khương Mặc Ngôn có sẵn xe đến giúp.
Cô phớt lờ ánh mắt hóng chuyện của Tiểu An, kéo cô ấy lên xe.
Xe chạy theo hướng kim chỉ, càng đi Cố Khanh càng cảm thấy kỳ lạ, bọn họ sắp chạy ra thành phố, đến vùng núi gần đó rồi.
Cố Khanh hỏi Tiểu An:
“Mà này, lúc cậu hỏi hàng xóm thì bọn họ nói thế nào?”
Tiểu An nhớ lại:
“Dường như nói là muốn về quê, có việc gấp."
Về quê.
Cố Khanh càng thêm cảm thấy kỳ lạ, An Mẫn và An Tuệ cùng tuổi, lẽ ra lúc này nên học đại học, sao có thể tùy tiện đi theo về quê?
Phải rồi, còn có trường học!
“Cậu không hỏi về trường học của An Mẫn sao?”
Lúc trước hai người bọn họ trao đổi thân phận đi thi cao đẳng, Tiểu An ít nhiều gì cũng biết trường học của An Mẫn ở đâu chứ?