Nhưng chỉ có một suất, cặp vợ chồng tỏ vẻ, bọn họ chỉ có thể nuôi nổi một đứa.
Cố Khanh còn nhớ ban đầu hai vợ chồng muốn nhận nuôi An Tuệ, bởi vì so với An Mẫn thì An Tuệ càng ngoan càng xinh, hơn nữa thích cười.
An Mẫn thì có lẽ do lúc cặp song sinh ở trong bụng mẹ, một người sẽ giành mất chất dinh dưỡng của một người khác, từ lúc cô ta sinh ra đã sức khỏe yếu hay bệnh, tính cách âm u.
Nếu không phải có chị gái luôn dẫn theo An Mẫn, phỏng chừng cuộc sống trong cô nhi viện của cô ta đã vất vả hơn.
Cố Khanh bâng quơ hỏi:
“Chẳng phải cậu ta bị nhận nuôi rồi sao? Nhiều năm qua không chút tin tức, sao nào, cậu đã gặp cậu ta à?”
An Tuệ không trả lời, chỉ nhìn chăm chú vào vách tường màu trắng, khẽ hỏi:
“Lúc được nhận nuôi cậu đã thấy đúng không?”
Cố Khanh dừng một chút, không nói chuyện.
Đúng là cô đã thấy hết.
An Tuệ không cần câu trả lời, nói tiếp:
“Lúc ấy tôi lo nếu mình được nhận nuôi thì em gái khó mà tiếp tục sinh tồn trong cô nhi viện. Hơn nữa, nếu được nhận nuôi, được ăn đồ ngon thì không chừng sức khỏe của em gái sẽ dần tốt hơn.”
Vì thế khi hai vợ chồng âm thầm tiếp xúc An Tuệ, tỏ ý muốn nhận nuôi cô ấy, An Tuệ nói cho bọn họ tên của mình là An Mẫn.
Cố Khanh đương nhiên nhìn thấy.
Lúc họ nói chuyện thì cô tình cờ ở góc rẽ hành lang, nghe thấy tất cả đối thoại.
Khác với cặp vợ chồng không phân rõ được chị em song sinh, Cố Khanh biết người bọn họ hỏi là An Tuệ. Nhưng lúc ấy Cố Khanh không nói ra, mà là trơ mắt nhìn hai vợ chồng xác nhận với viện trưởng, nhận nuôi An Mẫn.
Dù sao đó là lựa chọn của An Tuệ, đúng không nào?
Cố Khanh nhướng mày hỏi:
“Rồi sao? Bỗng nhiên nói đến việc này là vì cậu nhớ em gái à?”
Tiểu An cúi đầu nhìn ngón tay của mình, giọng nhẹ tênh:
“Tôi mơ thấy em ấy. Tôi mơ thấy em ấy toàn thân đẫm máu đứng ở trước mặt tôi, chắc chắn Tiểu Mẫn đã xảy ra chuyện!"
"Có phải là cậu quá mệt mỏi, ngày nhớ nên đêm mộng không? Nhiều năm chưa gặp cậu ta, nên cậu lo lắng cậu ta bị gì?” Cố Khanh hỏi.
Về cảm ứng tâm linh của song sinh, cách xa nhau nhiều năm như vậy, phỏng chừng mất linh rồi.
Tiểu An lảm nhảm có chút thần kinh:
“Không, chắc chắn Tiểu Mẫn xảy ra chuyện, tôi cảm nhận được, em ấy đang cầu cứu tôi!”
“Vậy chứ cậu muốn sao?” Cố Khanh kiên nhẫn hỏi: “Cậu làm gì biết cậu ta đang ở đâu?”
“Tôi biết.” Tiểu An bình tĩnh nói: “Tôi biết địa chỉ của em ấy.”
"Cái gì?" Cố Khanh sửng sốt nhìn Tiểu An trên giường bệnh: “Cậu nói đùa hả? Nếu biết rõ đối phương ở ở đâu thì tại sao mười mấy năm qua cậu chưa từng gặp cậu ta một lần nào?!”
Tiểu An trả lời:
“Tiểu Mẫn từng đến tìm tôi.”
"Khi nào?" Cố Khanh hỏi.
“Thì là trước lúc chúng ta thi cao đẳng, Tiểu Mẫn từng tìm tôi.” Lúc trả lời câu hỏi Tiểu An lại bắt đầu né tránh ánh mắt của Cố Khanh.
Nghe đến đây, trong óc Cố Khanh vụt qua một khả năng.
“Cậu đừng nói với tôi là năm xưa dùng tên của cậu đi thi là An Mẫn nhé?!”
Tiểu An không trả lời, sự trầm mặc đó chẳng khác nào mặc nhận.
Cố Khanh bị cô ấy chọc tức chết:
“Cậu điên hả? Năm xưa nhường suất nhận nuôi cho em gái thi thôi đi, hiện tại cư nhiên còn dám trao đổi thân phận đi thi thay cho cậu ta! Cậu bị nhũn não hay gì???”
Bởi vì là song sinh cùng trứng, hai chị em An Tuệ và An Mẫn chỉ cần chú ý cách ăn mặc là chẳng ai phát hiện ra.
Trước kia Cố Khanh không thích An Mẫn lắm, không ngờ cô ta ích kỷ đến loại tình trạng này!
"Không phải, không phải Tiểu Mẫn kêu tôi làm như vậy, là chính tôi muốn làm.” An Tuệ bào chữa thay cho An Tuệ.
“Lúc ấy Tiểu Mẫn đến tìm tôi, nói với tôi là sau khi nhận nuôi em ấy thì hai năm sau vợ chồng kia sinh được một mụn con trai, từ đó cuộc sống vốn hạnh phúc của em ấy tan biến, em ấy thành người hầu cho nhà đó.”