Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 420 - Chương 421: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 421: Vô Đề

“Vậy con bỏ ra ít thời gian đi trường học của Tiểu An thay mẹ thăm con bé. Đứa nhỏ này đã lâu không gọi điện thoại về, mẹ hơi lo.” Mẹ Viên nói.


Nghe thấy cái tên Tiểu An khiến Cố Khanh hơi ngây ra.


Tiểu An là cô nhi cùng thời kỳ với Cố Khanh trong cô nhi viện, tên đầy đủ là An Tuệ.


Trong nhóm Cố Khanh thì hai người là đối thủ ngang tài ngang sức, cùng thông minh, cùng chăm chỉ học hành. Mọi người đều nói tương lai hai người chắc chắn đều có thể thi đậu đại học hàng đầu.


Nhưng có lẽ vì nguyên nhân ‘một núi không thể có hai cọp’, Cố Khanh và Tiểu An không quá thân nhau, ít khi nói chuyện.


Cố Khanh chỉ nhớ trước lúc thi cao đẳng, không biết Tiểu An bị gì mà tinh thần hoảng hốt, kết quả thi không tốt, vào học viện hạng ba bình thường trong thành phố S.


“Cố Khanh?” Mãi không nghe Cố Khanh trả lời, mẹ Viên còn cho rằng cô không vui: “Con đấy, đã nhiều năm rồi mà vẫn không thân với Tiểu An được.”


“Có đâu ạ!” Cố Khanh bản năng phản bác: “Mẹ Viên yên tâm, chiều hôm nay con có thời gian, chốc nữa sẽ đi trường học của cậu ấy xem sao.”


Mẹ Viên thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi, nếu là không có việc gì thì nhớ báo bình an với mẹ. Cô nhi viện chỉ có hai đứa là đi học đại học trong thành phố S, phải nâng đỡ lẫn nhau đấy, đừng để mẹ Viên lo lắng."


Cố Khanh ngoan ngoãn vâng dạ.


Chiều hôm ấy, Cố Khanh không có tiết học nên đến trường học của Tiểu An.


Cố Khanh vào trong trường, tìm bạn học của Tiểu An hỏi thăm mới biết cô ấy bị bệnh.


Nhưng hỏi Tiểu An bị bệnh gì thì đám bạn học đều ấp úng không nói lời nào, dường như cũng không rành lắm.


Cuối cùng họ nói cho Cố Khanh biết tên bệnh viện và số phòng bệnh.


Cố Khanh tìm theo địa chỉ bọn họ cung cấp, gặp Tiểu An đang ngủ trong phòng bệnh.


Dường như nghe thấy tiếng Cố Khanh đi vào, mí mắt Tiểu An khẽ động, sau đó tỉnh dậy.


Trong mơ hồ Tiểu An nhìn thấy người đứng ở cửa là Cố Khanh thì lộ vẻ mặt ngạc nhiên.


Cô ấy hỏi:


“Sao cậu đến đây?”


Cố Khanh đã thói quen Tiểu An nói lời khó nghe, trả lời thẳng:


“Thì tại cậu mấy ngày trời bặt tin, mẹ Viên gọi điện thoại cho tôi, mẹ lo lắng cậu nên kêu tôi đến thăm.”


Tiểu An chợt nhớ ra bởi vì đột ngột nhập viện, quên mang theo di động, tiền khám bệnh cũng là bạn học ứng giùm, thảo nào mẹ Viên lo lắng.


Bởi vì là học sinh nên không có nhiều tiền, Tiểu An ở phòng bệnh bốn người. Cố Khanh tùy ý kéo ghế ngồi xuống cạnh giường bệnh.


Cố Khanh hỏi:


"Nói đi, rốt cuộc cậu bị sao thế? Mắc bệnh gì?”


"Không có gì, là bởi vì quá mệt mỏi, thân thể khó chịu nên lên cơn sốt.” Tiểu An đảo nhẹ mắt qua bên cạnh, không dám nhìn Cố Khanh, bộ dạng rõ ràng đang nói dối.


Cố Khanh xụ mặt, trông hơi đáng sợ:


“Nói thật đi!”


“Tôi” Tiểu An trầm mặc một lúc sau, tiếp đó ngước đầu nhìn hướng Cố Khanh: “Cố Khanh, cậu còn nhớ tôi có một em gái không?”


Cố Khanh sửng sốt, tất nhiên là nhớ rồi.


Tiểu An có một em gái song sinh, Tiểu An tên An Tuệ, em gái của cô ấy tên là An Mẫn, năm xưa hai chị em cùng bị đưa vào cô nhi viện.


Trong cô nhi viện tuy không có nhiều con nít, nhưng trong số đó cũng có một phần về sau bị nhận nuôi.


An Mẫn là một trong số đó.


Ngày xưa có một đôi vợ chồng bởi vì không có con nên muốn đến cô nhi viện nhận nuôi một đứa.


So với con trai có sức phá hoại lớn, tăng động thì hai vợ chồng càng muốn nhận nuôi bé gái ngoan ngoãn đáng yêu.


Lúc ấy Cố Khanh, chị em An Tuệ, An Mẫn là ba bé gái xuất sắc nhất cô nhi viện.


Cố Khanh không muốn bị nhận nuôi, lúc đó cô còn ôm một phần hy vọng, hy vọng cha mẹ lỡ đánh mất cô thôi, rồi họ sẽ đến tìm cô, cho nên không muốn bị người nhận nuôi.


Đương nhiên, hiện tại sự thực cũng chứng minh cha mẹ Cố Khanh chưa từng muốn vứt bỏ cô.


Nhưng An Tuệ, An Mẫn là bị mẹ tự tay đưa đến cô nhi viện.


Cho nên bọn họ cực kỳ khát vọng với cơ hội này, khát vọng rời đi cô nhi viện, khát vọng có một mái ấm.


Bình Luận (0)
Comment