Xem ra sau khi Lâm Lập Dân chết thì cực kỳ không vừa lòng với phán quyết hung thủ giết mình, hắn tự mình ra tay nên sức mạnh mới tăng lên đến mức tạo ra quỷ thai.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng mèo, sau đó là tiếng gâu.
Vì phòng ngừa bại lộ, mèo trắng và chó mực bị Cố Khanh chuyển ra ngoài cửa sổ, hai con vật được cô trợ giúp nhảy vào nhà.
Thấy Lâm Lập Dân không chịu trả lời, Cố Khanh ra hiệu, một con mèo và một con chó tiến hành tra tấn ‘thảm vô nhân đạo’ với Lâm Lập Dân.
Khác với người giấy tí hon quỷ thai đánh mặt, chó mực và mèo trắng được Cố Khanh dùng linh lực chải vuốt lâu dài, khi đánh người thì sức mạnh không nhỏ chút nào, đặc biệt khi chúng nó có móng vuốt và răng nanh sắc bén.
Chẳng mấy chốc, Lâm Lập Dân bắt đầu rên rỉ xin tha.
Không xin tha chứ làm sao bây giờ? Thân thể bị đóng đinh, còn phải chịu đựng một con mèo và một con chó tra tấn, đối với một con quỷ thì điều này rất khó chịu đựng.
Hơn nữa cô gái trước mắt hiển nhiên là chủ nhân của hai con chó mèo kia, một lá bùa đã đông hắn lại, hoàn toàn đánh không lại!
"Đại sư, ta ta không hại người, ta chỉ muốn quay về thăm vợ!” Đến lúc này Lâm Lập Dân còn cố nói dối.
Cố Khanh hỏi Vu Thiến:
“Cô muốn làm thế nào?"
Vu Thiến suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Đại sư mới nói là trên người của hắn có rất nhiều nợ nghiệt phải không?"
Cố Khanh gật đầu.
Hắn đã hại chết nhiều người, còn hút nhiều quỷ.
Vu Thiến hít sâu, nói:
“Vậy thì hãy đưa hắn đến địa phủ! Khiến hắn nhận trừng phạt mình nên nhận!”
Vu Thiến dù sao nhận giáo dục nhiều năm của nhà nước, cho nên cần cơ cấu chính quyền - địa phủ mới có thể phán quyết hành vi phạm tội của Lâm Lập Dân.
Thật ra trong tình huống này thì Cố Khanh đâm một kiếm cũng được.
Không khó đưa Lâm Lập Dân xuống địa phủ, với linh lực hiện tại của cô đủ để rạch một khe hở nó giữa không trung nối với lối vào địa phủ, đưa quỷ hồn này vào đó.
Cố Khanh đồng ý thỉnh cầu của Vu Thiến, niệm chú ngữ, kiếm gỗ đào vạch không trung.
Không trung trống rỗng xuất hiện một khe nứt, dường như còn có sức hút, quỷ hồn Lâm Lập Dân bị đông lại tại chỗ không ngừng bị hút về phía cái khe.
“Đừng mà đại sư! Ta sai rồi, ta sai rồi vợ ơi!” Lâm Lập Dân nói: “Về sau ta không dám nữa, các người buông tha ta đi, ta sẽ lập tức rời đi, được chưa nào? Ta thật sự không dám nữa."
Lâm Lập Dân cũng chỉ là một quỷ hồn bắt nạt kẻ yếu, hắn biết mình mà vào địa phủ thì sẽ chịu khổ, nên mới rối rít van xin.
Cố Khanh không thèm nghe Lâm Lập Dân van xin hoặc không, tung chân đá. Lâm Lập Dân không thể ổn định thân hình bị hút vào khe nứt, rơi xuống địa phủ.
“Được rồi, hiện tại sự tình đều giải quyết, tôi cũng nên rời đi.” Cố Khanh thu kiếm gỗ đào vào.
Vu Thiến không biết kiếm gỗ đào trong tay Cố Khanh xuất hiện từ đâu, biến mất đi đâu.
Mèo trắng nhỏ và chó mực hôm nay chơi rất vui, vờn một quỷ hồn, một con thì nhảy vào ngực Cố Khanh, một con thì chuẩn bị đến bên chân cô, chuẩn bị cùng cô rời đi.
“Cảm ơn Cố đại sư.” Vu Thiến và người giấy tí hon trên vai mình tiễn Cố Khanh ra cửa phòng: “Tôi nhất định nghe theo lời cô cố gắng tích lũy công đức, tranh thủ sớm ngày đưa bé đi đầu thai.”
Một người và một người giấy tí hon dựa vào nhau, bộ dạng hạnh phúc.
Cố Khanh bình yên lên lớp được vài hôm bỗng nhận được điện thoại của mẹ Viên ở cô nhi viện.
Đúng là hiếm thấy.
Bình thường đều là Cố Khanh gọi điện thoại, mỗi tháng sau khi cô gửi tiền cho cô nhi viện sẽ gọi một cuộc điện thoại, báo cho mẹ Viên biết tình hình gần đây.
Nhưng hôm nay còn chưa đến thời điểm đó mà mẹ Viên đã gọi điện thoại đến.
“Dạo này con sao rồi? Học có mệt không?” Mẹ Viên hỏi.
Cố Khanh tỏ vẻ cuộc sống của mình rất tốt.
“Mấy ngày nay con rảnh không?” Mẹ Viên lại hỏi.
Cố Khanh hỏi:
"Đương nhiên rảnh ạ, mẹ muốn con làm gì à?”