"Cố Khanh, cậu cho tôi mượn la bàn được không? Để tôi đi tìm Tiểu Mẫn.” Cuối cùng Tiểu An vẫn đến tìm Cố Khanh.
Khi cô ấy nói lời này thì tự thấy xấu hổ.
Cô ấy lại làm phiền Cố Khanh, lúc trước vì tìm Tiểu Mẫn hại Cố Khanh và bạn của cô lái xe lặn lội đường xa vào núi sâu này.
Bây giờ Tiểu Mẫn lại mất tích, Tiểu An ngại ngùng mặt dày nhờ Cố Khanh tìm giúp nữa, nên muốn mượn la bàn của cô.
Chỉ cần có tóc của mình chắc có thể dùng la bàn tìm được Tiểu Mẫn ở đâu?
Tiểu An nghĩ như thế.
Cố Khanh nói:
“Nhưng nếu không có phương pháp đặc biệt thì không thể điều khiển la bàn này.”
Thật ra phương pháp đặc biệt là linh lực, Tiểu An
vốn không phải người tu luyện huyền học, không có linh lực, trong tình huống này thì không có biện pháp sử dụng la bàn.
Nhìn thấy vẻ mặt ngượng ngùng muốn nói gì nhưng không dám của Tiểu An, Cố Khanh biết ngay cô ấy muốn gì.
Cố Khanh vỗ vai Tiểu An, nói:
“Được rồi, sớm biết cậu không bỏ được Tiểu Mẫn, dù sao vốn đã là cùng đến tìm cậu ta, tôi giúp cậu thêm một lần. Nhưng cậu cũng biết từ đường trong thôn xảy ra án mạng, nếu, tôi nói là nếu thôi, Tiểu Mẫn có liên quan chuyện này”
Tiểu An nói:
“Nếu Tiểu Mẫn có liên quan thì tôi tuyệt đối sẽ không giải vây cho nó.”
Giết người là đã đạp qua lằn ranh giới hạn của Tiểu An.
Thật ra thì Cố Khanh khá hứng thú với kho báu mà người phụ nữ tên Nguyệt Nha để lại, tìm được Tiểu Mẫn không chừng có thể tìm ra manh mối liên quan kho báu.
Dù sao người thông minh như Tiểu Mẫn nếu không nắm chắc một chút thì sẽ không mang theo hai người âm thầm rời đi.
Cầm lên la bàn, Cố Khanh, Tiểu An, Khương Mặc Ngôn đi ra cửa nhà trưởng thôn, lúc chuẩn bị đi tìm Tiểu Mẫn thì gặp gia đình ba người nhận nuôi cô ta.
Bởi vì Tiểu Mẫn mất tích cùng hai người đàn ông trẻ tuổi, đúng dịp có một Thánh Nữ dự bị chết, gia đình ba người trẻ tuổi mất tích đều bị người trong thôn bài xích, khi vào núi tìm người thì không ai chịu đi chung với họ.
“Các các cháu đi tìm Tiểu Mẫn đúng không? Chúng tôi có thể đi cùng các cháu không?” Người phụ nữ trung niên bởi vì ngày hôm qua đã gặp nhóm Cố Khanh nên bà ấy lên tiếng trước.
Người đàn ông trung niên bên cạnh hiển nhiên là chồng của bà ấy, cha nuôi của Tiểu Mẫn. Bởi vì quanh năm lao lực nên tóc đã hoa râm, nhưng cơ bắp tay cuồn cuộn trông đầy sức mạnh.
"Mẹ, đừng lo lắng, chị nhất định sẽ không sao đâu!” Em trai của Tiểu Mẫn, người đã gặp hôm qua, cậu ta dìu người phụ nữ trung niên, không ngừng an ủi.
“Dì, bây giờ không biết Tiểu Mẫn đang ở đâu, chúng cháu không rành đường núi, hay là chúng ta chia nhau ra, mở rộng phạm vi càng dễ tìm được bọn họ." Tiểu An nghiêm túc nói: “Dì yên tâm, một khi tìm được Tiểu Mẫn thì cháu sẽ gọi điện thoại cho dì ngay.”
Bởi vì e ngại bại lộ thủ đoạn khác lạ của Cố Khanh nên Tiểu An từ chối đề nghị từ người phụ nữ trung niên.
Cứ như thế, hai bên đi hướng khác nhau, giao hẹn cách một khoảng thời gian liên hệ tin tức.
Vừa ra khỏi phạm vi tầm mắt của đa số người trong thôn, Cố Khanh lập tức lấy la bàn ra.
Tóc trong la bàn đã dùng để tới đây tìm Tiểu Mẫn, hiện tại mất hiệu lực, trực tiếp hóa thành tro tàn, cho nên cần lấy cọng tóc khác của Tiểu An.
Bỏ sợi tóc vào trong, kim trên la bàn lại chuyển động, chậm rãi chỉ hướng một phương hướng.
Không biết Tiểu Mẫn rốt cuộc muốn đi đâu, nhóm Cố Khanh đi theo hướng kim la bàn toàn là đường ít người đi, cảm giác giống như khu vực không người.
Cây cối cao lớn che chắn xung quanh rất dễ làm người ta lạc hướng.
Ba người Cố Khanh dần cách xa các thôn dân tản ra tìm nhóm Tiểu Mẫn.
Mãi khi bọn họ đến trước một vách vực thì ngừng lại, nhưng kim vẫn chỉ hướng phía trước.
Vậy là sao?