Tiểu An lo lắng hỏi:
“Không lẽ nhóm Tiểu Mẫn đã?”
Phương hướng cây kim chỉ biểu minh nhóm Tiểu Mẫn rất có thể ở dưới vực, nếu bọn họ là vì tìm kiếm cái gọi là kho báu bất cẩn rơi xuống Tiểu An nhớ tới Tiểu Mẫn toàn thân đẫm máu trong mơ, cô ấy rùng mình.
Cố Khanh không nói chuyện, cô đứng trước vực cúi đầu nhìn xuống, mây mù giăng đầy, không thấy rõ bên dưới có gì.
Nhưng chắc chắn Tiểu Mẫn không bị gì, hôm qua lúc Cố Khanh xem tướng mạo của cô ta thì không có tai đổ máu, không thể nào có chuyện.
Khương Mặc Ngôn đi một vòng gần vực, sờ bùn đất, ngẫm nghĩ nói:
“Có lẽ bọn họ ở bên dưới.”
Cố Khanh nhanh chóng phản ứng lại: “Ý của anh là bọn họ cho rằng kho báu kia ở dưới vực?”
Khương Mặc Ngôn gật đầu.
Chất đất ở đây dường như mới bị người xới, Khương Mặc Ngôn tìm thấy một gốc cây ở gần đó bị cột dây thừng, còn bị giấu đi.
Hiển nhiên nhóm Tiểu Mẫn dùng sợi dây thừng này leo xuống vực.
Nhưng dây thừng thòng xuống vực lẽ ra vẫn còn treo ở đây, tại sao bị người rút lên còn giấu kỹ cạnh cái cây?
Xem ra đội ngũ tìm kho báu của Tiểu Mẫn không chỉ có ba người!
Còn một người nữa phụ trách tiếp ứng trong thôn, sau khi nhóm Tiểu Mẫn xuống vực thì người này lo kéo dây thừng lên, đợi tới giờ hẹn lại thả dây thừng xuống đón bọn họ lên.
Về người bị tình nghi, Cố Khanh không nghĩ ra còn có ai khác trừ em trai của Tiểu Mẫn.
Thảo nào vừa rồi thấy hơi kỳ lạ.
Tiểu Mẫn mất tích, mẹ nuôi của cô ta nóng ruột nóng gan, tuy cha nuôi không nói chuyện nhưng trong mắt hiện rõ tia sốt ruột.
Chỉ có em trai, rõ ràng lúc trước thân thiết với Tiểu Mẫn là thế, nhưng khi an ủi mẹ thì trong mắt không có chút xíu lo âu.
Rõ ràng cậu ta sớm biết Tiểu Mẫn ở đâu nên không hề lo lắng.
“Chúng ta cần dùng dây thừng đi xuống hả?” Tiểu An đứng trước vực nhìn xuống dưới, cảm thấy chân hơi mềm.
Dùng dây thừng mà nhóm An Mẫn để lại leo xuống vực không phải lựa chọn sáng suốt.
Bởi vì bọn họ không biết cậu em trai kia và nhóm An Mẫn có phương thức liên lạc đặc biệt gì không. Nếu phát hiện nhóm Cố Khanh đi theo không chừng sẽ sản sinh hậu quả không tốt gì.
Cố Khanh lục tìm trong túi xách lấy ra ba lá bùa Thân Nhẹ.
Tên như ý nghĩa, dùng lá bùa này thì trong thời gian giới hạn thể trọng sẽ nhẹ như cọng lông chim, dù nhảy xuống vực sâu cũng sẽ nhẹ nhàng đáp xuống.
Lợi dụng đặc tính của lá bùa thì bọn họ không cần dùng dây thừng.
Thật ra còn có một loại cấp cao hơn nữa tên là bùa Đạp Mây.
Sau khi dùng loại bùa này thì người ta có thể như chim bay lên cao.
Nhưng bùa đó giống như bùa Khô Mộc Phùng Xuân, đều là loại bùa cấp cao, trình độ hiện tại của Cố Khanh chưa thể vẽ ra.
Ba người dán bùa Thân Nhẹ lên người, vì an toàn, Cố Khanh còn chia cho mỗi người một lá bùa phòng ngự, phòng ngừa xuất hiện tình huống đột phát.
Thân thể dần trở nên nhẹ nhàng, vì làm mẫu cho Tiểu An đã nát tam quan, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn hãy xuống vực trước.
Nhìn thấy hai người chậm rãi bay xuống, Tiểu An nghĩ đến Tiểu Mẫn, cắn răng nhắm mắt bước ra khoảng không, cũng rơi xuống, biểu cảm giống như đang tự sát.
Bọn họ không rơi xuống đáy vực, Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn phát hiện vách vực, nơi bị sương mù dày đặc bao phủ thật ra có một bệ đá.
Trong bệ đá có một hang núi bị người đục ra.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn liếc nhau, không chừng nơi này thật sự có cái gì.
Dù sao trong hang núi dưới vực có bảo bối là tình tiết thường thấy trong truyện.
Khoảng hai phút sau, Tiểu An cũng nhắm mắt rơi xuống bệ đá.
Mãi đến khi cảm giác được chân mình đạp đất, Tiểu An mới dám từ từ mở mắt ra.
Cô ấy vừa mở mắt đã nhìn thấy cửa hang.
“Nhóm Tiểu Mẫn đi vào trong này hả?” Tiểu An hỏi.
Cố Khanh lấy ra la bàn chuẩn bị xác nhận, nhưng phát hiện lúc đứng ở bên trên còn dùng được, hiện tại kim la bàn không nhạy.
Cây kim không ngừng xoay tròn, liên tục không dừng lại, Cố Khanh càng đến gần hang núi thì kim xoay càng nhanh.