"Xem ra có nguyên nhân gì tạo thành nơi này linh khí hỗn loạn, cho nên la bàn mới sẽ không nhạy." Cố Khanh thu hồi la bàn.
"Hiện tại, chỉ có thể dựa vào chúng ta từ từ tìm.”
Ba người lần lượt vào hang núi.
Mắt của Cố Khanh thấy được khí tràng lưu động, nên dù ở trong hang núi tối tăm cũng không ảnh hưởng nhiều tới cô.
Khương Mặc Ngôn cũng giống như vậy, càng tu luyện lâu thì anh càng nhớ lại ký ức lúc làm Âm Dương Tuần Sát Sử hơn. Chỉ cần đưa linh lực lên mắt là anh có thể nhìn rõ tình huống trong hang núi.
Nhưng Tiểu An không được, làm một người bình thường, còn là con gái, cô ấy đi trong hang nhỏ hẹp tối tăm, cho dù bên cạnh có hai người bạn đi cùng cũng sẽ cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ.
Cho nên Cố Khanh hữu nghị cung cấp một lá bùa Linh Nhãn, công nhận, loại bùa thường dùng để thấy quỷ khi sử dụng trong hang núi linh lực dày đặc mà lại hỗn loạn này cũng khá hữu dụng.
Thật ra thì là do ba người Cố Khanh đột ngột quyết định tìm Tiểu Mẫn, không biết sẽ lên núi, càng không biết phải vào trong hang núi, cho nên đèn pin gì đó đều không mang theo, chỉ có thể dùng loại bùa chú này tạm thay thế.
Hang núi bị người đục đẽo ra, không có lối rẽ, một con đường đi thẳng tới cuối.
Nhưng con đường này rất dài, nhóm Cố Khanh đi ước chừng hơn một giờ, cứ cảm thấy là vòng qua vòng lại không thấy cuối.
Nhưng không phải không có thu hoạch.
Đi đến nửa đoạn sau, bọn họ phát hiện trên vách đá bên cạnh dần xuất hiện tranh tường, điêu khắc câu chuyện Nguyệt Nha mà Nguyệt Nha kể, Tiểu An tường thuật lại cho họ nghe.
Con đường này hẳn là có thể đi đến tận cùng.
Xì xà xì xầm!
Thoáng nghe có tiếng người nói chuyện ở phía trước gần đó.
Tiểu An hoài nghi là tìm được Tiểu Mẫn, định lên tiếng kêu gọi đã bị Cố Khanh bịt miệng.
“Suỵt!” Cố Khanh nói nhỏ bên tai Tiểu An: “Nghe rõ trạng huống bên trọng đã.”
Cuối hang núi có một cửa đá đã mở ra.
Trong cửa đá dường như có người đang cãi lộn.
“Đều tại anh hết, chúng ta tìm nhầm chỗ rồi, căn bản không có kho báu! Uổng công khổ cực lâu như vậy!" Là tiếng oán trách của Tiểu Mẫn.
“Sao lại trách tôi? Là cô nghe tên ngốc đó nói nơi này có cái hang, bên trong có tiên nữ ở thế là hào hứng đòi đi tìm kho báu!” Giọng này hơi giống vịt đực.
“Thôi thôi, hai người đừng cãi lộn nữa, hiện tại vấn đề là, chúng ta trở lại phải làm thế nào?" Có người giảng hòa, giọng nói khá ôn hòa.
“Sao trăng gì nữa, cắn chết không thừa nhận! Cứ nói là chúng ta hẹn nhau vào trong núi chơi, chúng ta không biết chuyện phát sinh trong từ đường.” Giọng nói của Tiểu Mẫn trở nên có chút âm u lạnh lẽo: “Cắn chết không biết, cái gì đều không thể nói, biết chưa?!”
“Nhưng nhưng đã chết một người rồi!” Giọng vịt đực dường như hơi sợ hãi.
Tiểu Mẫn nói:
“Ai kêu xui? Lần trước đến đây bị một cánh cửa cuối cùng ngăn trở, mãi không mở được. Sau này ngẫu nhiên mới phát hiện ngọc bội thờ trong từ đường là chìa khóa mở cửa, chúng ta chỉ là muốn mượn một chút thôi, xui bị con kia phát hiện ra, còn định hét to kêu cả thôn đến, đòi trừng phạt chúng ta. A Kiệt cũng chỉ là muốn giúp chúng ta.”
Giọng của A Kiệt thản nhiên nói:
“Một là tất cả câm miệng, hai là tôi và An Mẫn chỉ chứng là cậu làm, đã hiểu chưa?”
Lời uy hiếp của A Kiệt hiển nhiên là nói cho giọng vịt đực nghe.
Giọng vịt đực vội gật đầu:
“Hiểu hiểu!”
Cố Khanh buông bàn tay bịt miệng Tiểu An ra, vừa rồi dường như có thứ ẩm ướt rơi xuống tay của cô.
Là Tiểu An vô thanh rơi lệ.
Lần này thì cô ấy không thể lừa bản năng được nữa, em gái của cô ấy từ khi nào đã lớn lên thành người phụ nữ độc ác, chuyện giết người mà cũng có thể nói nhẹ nhàng như vậy.
Tiếng bước chân từ bên trong dần vang rõ hơn, dường như bọn họ sắp ra ngoài.
Cố Khanh nhanh tay nhanh mắt vỗ lá bùa Ẩn Thân lên người cả ba.