Sau đó ba người dán sát vách tường nhìn An Mẫn và hai người đàn ông khác soi đèn pin đi ra ngoài.
Qua vài phút, tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện đều hoàn toàn biến mất, Cố Khanh mới kéo Tiểu An và Khương Mặc Ngôn đi vào trong.
Đã đến đây rồi thì dù gì cũng phải nhìn xem bên trong rốt cuộc có gì đúng không nào?
Bởi vì ngọc bội là chứng cứ bọn họ đã từng đến từ đường nên ba người An Mẫn để nó lại đây.
Xem ra bọn họ khá tự tin không ai tìm được nơi này.
Cửa mở ra.
Trong hang núi trống trải có một cỗ quan tài.
Nắp quan tài bị mở ra.
Bên trong có một bà già tóc trắng xóa, thoạt nhìn hồng hào như người sống, nhưng không cảm giác được bất cứ linh hồn dao động, chắc đây là Nguyệt Nha.
Cố Khanh thấy thế thì ánh mắt vụt qua một chút dao động.
Thuật sĩ, cho dù là đã chết thì đụng vào quan tài của người ta, quấy rầy sự yên nghỉ chắc chắn sẽ không được yên thân.
Nghĩ kết cục của những kẻ vọng tưởng kho báu trong truyền thuyết chọc vào Nguyệt Nha, Cố Khanh mặc niệm một phút cho nhóm Tiểu Mẫn.
Tiểu An hỏi:
“Bà ấy đã chết chưa?”
Không trách cô ấy hỏi như vậy.
Bà già nằm trong quan tài bộ dạng thật sự không giống như đã chết, làn da còn căng mịn, gò má ửng hồng, thoạt trông dường như chỉ là ngủ.
Nhưng Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn lại có thể xác định, người trước mắt đúng là chết rồi, bởi vì không có dấu vết linh hồn nào.
Xung quanh chỉ có mỗi cỗ quan tài này, ba người tiến lên cẩn thận nhìn, phát hiện bên trong dường như có có dấu vết bị lục lọi.
To gan thật, dám lục lọi quan tài của người chết, còn là thuật sĩ đã chết, có nên nói bọn họ mang thiên phú làm trộm mộ không?
Giọng Tiểu An hơi run hỏi:
“Cố Khanh, trên người bà ấy có một lớp như sương mù đen là gì vậy?”
A, quên mất Tiểu An cũng có bùa Linh Nhãn, tuy không ổn định nhưng chắc cô ấy có thể nhìn thấy mấy thứ này.
“Đây là một loại nguyền rủa." Cố Khanh đầy ẩn ý nói: “Người bất kính với bà ấy sẽ nhận trừng phạt dành cho mình.”
Một lớp sương mù đen nguyền rủa bao bọc bên ngoài thân thể của Nguyệt Nha nằm trong quan tài, người bà ấy thì tỏa ánh sáng vàng, đó là công đức hóa thành thứ bảo hộ thân thể.
Nhưng con người sau khi chết chẳng phải khí vận công đức hiển hiện ở phần linh hồn à? Tại sao còn đọng trong thân xác chứ?
Cố Khanh hoang mang.
“Linh hồn của bà ấy còn ở đây." Khương Mặc Ngôn bỗng nhiên nói.
Tiểu An căng thẳng hỏi:
“Đâu ở đâu?”
Cho dù đã tiếp thụ Cố Khanh có năng lực khác biệt với mọi người năng lực, nhưng phải đối diện thế giới tràn ngập yêu ma quỷ quái thì Tiểu An cảm thấy chính mình chưa có sức chịu đựng đó.
Cố Khanh nghe lời của Khương Mặc Ngôn thì cau mày, cô cẩn thận quan sát một lúc. Không lý nào, xung quanh không có dao động linh hồn mà!
Quan tài làm bằng gỗ lim tơ vàng thượng hảo, đặt trong hang núi này hơn trăm năm mà vẫn thấy rõ hoa văn khắc trên đó. Xem kỹ thì hoa văn dường như là một loại biến dị từ bùa chú.
Cố Khanh đi vòng quanh quan tài, cuối cùng tìm được điểm nút của hoa văn trên quan tài.
Một chút linh lực ôn hòa chậm rãi truyền qua khi Cố Khanh đụng vào điểm nút.
Trong hang núi mờ tối, hoa văn quan tài bỗng nhiên phát sáng.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn không động đậy, Tiểu An thì thụt lùi hai bước.
Sau đó bọn họ trông thấy cảnh khó tin.
Nga chính giữa bên trên quan tài hiện ra hình chiếu.
Giống như hình 3D, trước mắt xuất hiện một thiếu nữ mặc quần áo hoa lệ.
“Hỡi vị khách từ phương xa đến, khi ngươi nhìn thấy hình ảnh này thì ta đã biến mất khỏi trần gian này.” Dường như chỉ là một đoạn hình ảnh, khi nói chuyện thì thiếu nữ ánh mắt ngơ ngẩn nhìn phương xa.
"Ta vốn là một nữ thuật sĩ lưu lạc, trong một lần nguy hiểm tính mạng thì được một thư sinh trẻ tuổi cứu. Ta sống tiếp, nhưng đối phương lại qua đời. Trước khi chết, thư sinh mãi nhớ người nhà và các thôn dân đã góp tiền đưa hắn đi thi.”