Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học (Dịch Full)

Chương 432 - Chương 433: Vô Đề

Cuộc Sống Hàng Ngày Của Đại Sư Huyền Học [Full] Chương 433: Vô Đề

"Cho nên, vì báo đáp ân cứu mạng hắn, ta quyết tâm tìm được thôn kia, bảo vệ thôn hai mươi năm thay hắn.”


“Ta không dự liệu được thôn gặp cướp bóc. Vì cứu người, ta cũng giết người, bị Thiên Đạo không dung tha. Sau khi chết linh hồn sẽ tan biến, không thể vào địa phủ."


"Thư sinh cứu ta, ta cứu thôn, ước chừng cũng là nhân nào quả nấy, tự có thiên ý."


"Bởi vì dự cảm đến cái chết của mình, ta tự tìm chỗ chôn cho mình. Lúc sắp chết ta nhờ một người sau khi ta chết hãy đưa xác của ta đến nơi này."


"Nếu các người có thể kích hoạt một hình ảnh mà ta để lại ở đây thì chắc cũng là người đồng đạo. Hy vọng các người có thể giúp ta nhìn xem trận pháp Bái Nguyệt mà ta bày trong thôn phải chăng đã có hiệu lực? Nếu không có thì xin đạo hữu giúp ta một tay."


Nói đến đây, Nguyệt Nha trong hình ảnh bỗng trở nên linh động, nhìn về hướng nhóm Cố Khanh, mỉm cười nói:


“Làm báo đáp, khi trận pháp hình thành sẽ có một món báu vật xuất thế, coi như thù lao ta đưa cho ngươi.”


Nói xong câu này, hình ảnh mơ hồ rồi hoàn toàn biến mất ở trước mắt.


Thân thể Nguyệt Nha bảo tồn nguyên vẹn trong quan tài khoảnh khắc hóa thành tro tàn.


Nhóm Cố Khanh không chọn leo lên từ vách vực mà đi vòng dưới vực rồi leo lại lên núi.


Trên đường còn gặp các thôn dân đang tìm nhóm An Mẫn.


Vì biết quan hệ giữa Tiểu An và An Mẫn nên bọn họ chẳng còn vẻ thân thiện với ‘người giàu’, chỉ thản nhiên chào nhóm Cố Khanh.


"Các người tìm được chưa?” Bọn họ hỏi.


Nhóm Cố Khanh cùng nhau lắc đầu, tỏ vẻ không tìm được.


Lúc này sắc trời đã tối, hai nhóm người đi cùng nhau.


Trên núi bỗng vang tiếng huýt gió không biết phát ra từ đâu, âm thanh sắc nhọn thoáng chốc truyền vào tai của mọi người.


Mấy thôn dân thay đổi sắc mặt, quay đầu nhìn về hướng Cố Khanh, nói: "Tìm được rồi!"


Tiếng huýt sáo này là phương thức truyền tín hiệu của thôn dân trên núi, âm thanh này có nghĩa là đã tìm được người.


Hai bên nhìn nhau, cùng chạy lên núi.


Nếu đã tìm được người thì chắc chắn sẽ trực tiếp mang về thôn.


Dùng tốc độ nhanh nhất lên núi, khi nhóm Cố Khanh quay về thôn thì ba người nhóm An Mẫn đã bị mang đến từ đường.


À không, là bốn người.


Em trai của An Mẫn kéo cả nhóm lên bờ vực, lúc bốn người xuống dưới trùng hợp bị một đội thôn dân bắt được.


Bốn người đứng trong từ đường, đối diện là bài vị tổ tông rậm rạp tích lũy nhiều năm của thôn.


Trưởng thôn và ngồi trên ghế, sắc mặt nghiêm túc. Đứng phía sau họ là các thôn dân nghe tiếng huýt sáo trở về.


Trong đó có một đôi vợ chồng trung niên trong mắt ngấn lệ căm giận nhìn ba người An Mẫn, là cha mẹ của Thánh Nữ dự bị đã chết.


Vợ chồng họ chỉ có một mụn con giá, hai ngày trước còn vui vẻ nhận chúc phúc và hâm mộ của mọi người vì con giá thành một trong ba Thánh Nữ dự bị.


Ai biết vừa tỉnh ngủ thì mọi thứ thay đổi rồi?!


Con gái của họ mới mười tám tuổi!


Bộ dáng xinh đẹp, còn hiếu thảo.


Trước khi con gái đi từ đường nhận Thánh Nữ dạy dỗ lễ nghi còn thề thốt rằng sẽ trở thành Thánh Nữ, cho cha mẹ hãnh diện.


Sao con gái bỗng nhiên chết như vậy?!


Nhất định là những người này, bọn họ hại chết con ngoan của họ!


Ánh mắt căm hờn của hai người hình thành đối lập rõ rệt với vẻ mặt lo lắng của cha mẹ nuôi An Mẫn.


Con gái nuôi bị cuốn vào chuyện này đã khiến người lo lắng, tại sao con trai cũng bị lôi vào?!


"Khụ khụ!"


Trưởng thôn ho khan hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người qua.


Trưởng thôn nhìn về phía An Mẫn đứng ở chính giữa, vẻ mặt vô tội, giọng vịt đực biểu cảm hoảng hốt, A Kiệt bình tĩnh vững vàng, em trai của An Mẫn thì nét mặt mờ mịt.


“Nói, đã đi đâu?” Trưởng thôn cầm tẩu thuốc hút vào một hơi sau đó phun ra một mảnh sương khói.


An Mẫn đảo tròng mắt nói:


“Ông nội trưởng thôn hỏi về chuyện gì? Ba đứa chúng cháu hẹn nhau đi lên núi chơi thôi.”


Tiểu An khép mắt lại, thấy tận mắt em gái của mình nói dối không nháy mắt, chênh lệch rất lớn với trong tưởng tượng của cô ấy.


Bình Luận (0)
Comment