“Vớ vẩn!” Ông già gầy gò ngồi bên trái trưởng thôn nói: “Nếu chỉ lên núi đi dạo thì tại sao cha mẹ của mấy người không biết?”
Cụ ông mặt tròn ngồi bên tay phải trưởng thôn là người nhóm Cố Khanh ngày hôm qua lên núi đã gặp, không ngờ ông ấy có địa vị trong thôn cao như vậy.
Lúc này trên mặt ông cụ chẳng còn nụ cười hiền hòa, khuôn mặt rất u ám.
Ông cụ nhìn bốn người trẻ tuổi dường như không chịu nói gì, ngón tay ông ấy gõ mặt bàn mấy cái, nói:
“Chúng tôi phát hiện ra một vài thứ trong phòng của Tố Tố.”
Ông ấy không nói rõ là cái gì, nhưng đã tạo thành áp lực tâm lý.
Trừ chàng trai tên A Kiệt là bình tĩnh nhất, mấy người khác đều giật thót tim.
Phải chăng thật sự phát hiện ra cái gì? Hay là chỉ đang gài mình nói thật?
Bọn họ liếc nhau, cuối cùng nhìn hướng A Kiệt bình tĩnh, bọn họ quyết định giữ im lặng.
Đừng thấy bộ dạng của A Kiệt bình thản, nếu trong nhóm có ai dám phản bội gã thì tuyệt đối không sống yên.
Nhưng bọn họ không ngờ thật sự có để lại thứ gì trong phòng của Tố Tố.
Ông già mặt tròn lần mò trong túi lấy ra một thứ, xòe tay ra:
“Nhìn xem thứ này ở trên người của ai?”
Mọi người cùng nhìn vào tay của ông cụ.
Là một mảnh góc áo, vải dệt giống hệt trên người An Mẫn.
Nhìn kỹ thì gấu váy của An Mẫn vừa lúc thiếu một miếng.
An Mẫn khó tin hét to:
“Chuyện này không thể nào!”
Cô ta vốn không ra tay, lúc A Kiệt giết Tố Tố thì cô ta đứng xa nhìn, sao có thể để lại mảnh vải được?!
An Mẫn cảm thấy trái tim đau nhói, thân thể hơi khó chịu, nhưng vẫn vội vàng giải thích:
“Ông nội trưởng thôn, nhất định là có hiểu lầm gì rồi, cháu thật sự không làm gì hết!”
An Mẫn vẫn không khai ra tên của A Kiệt.
Lúc này A Kiệt tiến lên một bước, nói:
“Ông trưởng thôn, chúng cháu thừa nhận có vào từ đường, nhưng chỉ là vì nghe nói về kho báu nên muốn tìm xem nó ở đâu, còn chưa kịp tìm được cái gì đã bị Tố Tố phát hiện ra."
“Sau đó chúng cháu bỏ chạy ngay, thật sự không biết phát sinh cái gì."
“Nhưng lúc chúng cháu nhìn thấy Tố Tố thì trên người cô ấy không mặc đồ của Thánh Nữ dự bị, ngược lại mặc đồ thường, trên tay còn cầm cái bao, cháu cảm giác dường như cô ấy”
A Kiệt không nói hết câu, nhưng biểu cảm của người trong thôn đều nghiêm túc hơn.
Bọn họ nghe hiểu lời ngầm của A Kiệt, có vẻ như Tố Tố không muốn làm Thánh Nữ dự bị, cô ấy muốn rời đi, rồi bị ai đó phát hiện ra
An Mẫn bội phục sát đất.
Cô ta rốt cuộc hiểu tại sao sau khi Tố Tố chết, A Kiệt bắt cô ta thay đồ cho Tố Tố.
“Cậu nói bậy!” Cha mẹ của Tố Tố là người không thể chấp nhận loại suy đoán này nhất.
Rõ ràng con gái của bọn họ rất muốn làm Thánh Nữ, sao có thể chạy trốn?!
A Kiệt thấy bởi vì lời của mình mà các thôn dân rối loạn, trong lòng đắc ý nghĩ: Thấy chưa, bọn họ căn bản không tìm được chứng cứ chứng minh bên mình có liên can với chuyện của Tố Tố.
A Kiệt nói tiếp:
“Tôi đi theo cha mẹ từ bên ngoài trở về, nghe nói trở thành Thánh Nữ thì trong vòng mười năm không được kết hôn.”
Căn cứ lời của A Kiệt, nhiều thôn dân tự tưởng tượng, có lẽ Tố Tố có gian phu?
A Kiệt đang hưng phấn, không phát hiện tim của mình đập hơi nhanh.
Rất nhanh có người phát hiện nhóm An Mẫn không ổn.
Mặt của bọn họ đỏ lên, đầu rịn mồ hôi, thở hổn hển, trên người dần nổi lên lấm tấm màu đỏ.
“Làm sao vậy?”
“Trên người bọn họ mọc ra cái gì thế?”
“Không lẽ chạy lung tung trên núi, đụng phải cái gì mẫn cảm?”
“Mẫn cảm gì chứ, tôi thì thấy là trúng độc!"
Các thôn dân bàn tán xôn xao khiến người trong từ đường chú ý.
An Mẫn là người nhận ra đầu tiên.
Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ giỏi lợi dụng nhan sắc làm vũ khí thì rất chú trọng vẻ ngoài của mình.
Khi cô ta phát hiện trên người xuất hiện mảng lớn chấm đỏ thì phản ứng đầu tiên là la hoảng lên —— trong âm thanh tràn ngập hoảng sợ và chán ghét.