"Đó là bởi vì, hòa thượng đều là ngụy quân tử ngoài miệng nói thật dễ nghe!” Ba chữ ngụy quân tử Quỷ Mẫu rít qua kẽ răng, tay bóp mạnh.
Trong phút chốc mặt Giác tiểu sư phụ đỏ rần, nghẹt thở.
"Nghiệt súc, mau buông Giác ra!” đại sư Pháp Minh trừng mắt Quỷ Mẫu, biểu diễn hình tượng sư phụ lo lắng cho đồ đệ rất đạt chuẩn Oscar.
"Các ngươi đã bị bao vây, cho dù bắt chúng ta cũng trốn không thoát. Ngoan ngoãn bó tay chịu trói, bần tăng còn có thể tụng vài lần kinh Vãng Sinh cho các ngươi.”
Dạ Xoa nữ tiến lên cung kính nói:
“Vua Quỷ đại nhân, lão ta nói thật đấy, hôm nay tòa nhà này không có một người bình thường, trừ mấy hòa thượng bị chúng ta bắt được ra dường như huynh đệ tỷ muội khác đụng phải một số hòa thượng, đạo sĩ và thuật sĩ, bọn chúng đến bắt chúng ta!”
Quỷ Mẫu không chút lo lắng, thả lỏng bàn tay bóp cổ Giác ra, chơi ngón tay với mấy đứa trẻ sơ sinh bu lại gần, nói:
“Nếu những người khác có tu vi xấp xỉ đám hòa thượng này thì chẳng có gì đáng lo.”
Âm thanh thản nhiên, dường như không thèm để mắt các đối thủ tìm tới tận cửa.
Đúng thật, nhìn âm sát khí dày đặc của ả thì dù đám người mà Lệ Hoan mang tới có thể hợp sức đánh bại đánh ả cũng là trận đánh vất vả, không chừng sẽ có thương vong to lớn.
Cố Khanh lấy một lá bùa ra, anh và cô đã bàn trước, nếu thật sự không giải quyết được mà người của địa phủ chưa kịp đến thì dùng bùa Rước Quỷ khiến anh hồn phách lìa xác, phục hồi tu vi Âm Dương Tuần Sát Sử, chắc sẽ có sức liều một phen.
Đương nhiên chỉ dùng vào lúc bất đắc dĩ nhất, Lệ Hoan đã thông báo địa phủ rồi, quỷ sai chú út sẽ đưa một miếng bùa ngọc cho cô ấy. Nghe nói có thể dùng nó mở ra cổng địa phủ, gọi đám quỷ sai, Phán Quan đi ra hỗ trợ, nhưng thời gian rất hữu hạn.
Nhưng không biết tại sao nhóm Lệ Hoan mãi chưa đến.
Hiện tại Quỷ Mẫu cảm thấy đám hòa thượng này sức mạnh kém xa chính mình, nắm chắc phần thắng, cảm thấy hưng phấn như mèo vờn chuột, nên ả không định lập tức ăn đám hòa thượng này.
Cố Khanh và Khương Mặc Ngôn tiếp tục ẩn núp ở chỗ cách xa bọn họ một chút, chờ cơ hội tùy thời ra tay.
Dường như Quỷ Mẫu rất có hứng thú với Giác tiểu sư phụ, ngoài miệng nói ghét hòa thượng đẹp trai nhất, nhưng ánh mắt luôn không tự chủ được nhìn về hướng anh ta.
Trong sự phẫn nộ của đại sư Pháp Minh, Quỷ Mẫu càng muốn nói chuyện với Giác tiểu sư phụ.
Ả phất tay ra hiệu Dạ Xoa nam nữ lui xuống.
Bao gồm cả đại sư Pháp Minh thì có bảy hòa thượng.
Quỷ Mẫu cho sáu đứa con của mình chia nhau chọn một hòa thượng, nằm sấp trên người họ, tùy thời chuẩn bị ăn. Còn ba con quỷ nhỏ thì nằm sấp trên người đại sư Pháp Minh.
Các hòa thượng trẻ vẻ mặt khác nhau.
Vài người biểu cảm sợ hãi, một số cố gắng bình tĩnh.
Sân tiểu sư phụ lúc trước bởi vì mất tập trung khiến kết giới kim quang tan vỡ thì mặt thịt nhăn nhúm lại với nhau, cố gắng không nhìn em bé trông đáng yêu nhưng nằm trên bả vai tùy thời sẽ lấy đi mạng sống của anh ta. Chân anh ta run rẩy, cắn chặt môi không nói chuyện.
Đại sư Pháp Minh và Giác tiểu sư phụ mới thật sự là không dao động, giống như trên người không có em bé sơ sinh bám vào.
Một hòa thượng trẻ mà có định lực như vậy thì xác thực tương đương hiếm có.
Nhưng biểu hiện đó của Giác tiểu sư phụ khiến Quỷ Mẫu không tự chủ được hoảng hốt.
Quỷ Mẫu im lặng một lúc mới lên tiếng:
“Ngươi hơi giống hắn.”
Giác tiểu sư phụ nghe vậy mở mắt ra, mỉm cười: “Thí chủ nói là ngụy quân tử mà thí chủ vừa đề cập?”
Quỷ Mẫu dứt khoát gật đầu, nói:
“Đúng vậy!”
Bị một con quỷ nói hơi giống ngụy quân tử, Giác tiểu sư phụ chẳng hề tức giận:
“Vậy thí chủ có thể nói giữa thí chủ và vị hòa thượng kia phát sinh chuyện gì sao?"
Vừa là để kéo dài thời gian, anh ta cũng muốn nghe kể chuyện.